KẺ BÁO THÙ - Trang 139

Ai đó đã cần rất nhiều thời gian, tiền bạc và diện tích để xây ngôi nhà của gia
đình Albu. Và cả nhiều khiếu thẩm mỹ nữa. Hoặc là như Harry thấy: rất
nhiều khiếu thẩm mỹ rõ tệ. Trông như thể gã kiến trúc sư - nếu quả là có - đã
cố gắng kết hợp kiểu nhà gỗ truyền thống của người Na Uy với phong cách
nhà đồn điền ở miền Nam Mỹ và điểm thêm chút hạnh phúc ngoại ô màu
hồng. Chân của Harry lún xuống khi bước vào lối lái xe rải sỏi chạy qua một
khu vườn có những bụi cây cảnh được xén tỉa và một bức tượng hươu nhỏ
bằng đồng đang uống nước từ cái đài phun. Trên nóc ga ra ô tô có một tấm
biển bằng đồng hình bầu dục khắc phù hiệu lá cờ xanh bên trong là một tam
giác vàng chồng lên một tam giác đen.

Tiếng chó sủa dữ dội vọng ra từ sau nhà. Harry bước lên những bậc thềm

rộng giữa những cây cột, bấm chuông, và suýt nữa đã nghĩ rằng sẽ có một bà
vú da đen đeo tạp dề trắng nào đó ra mở cửa.

“Xin chào!” bà ta líu lo gần như cùng lúc cánh cửa bật mở. Vigdis Albu là

hình ảnh ngoài đời của một người phụ nữ trong những thước phim quảng cáo
về tập thể hình mà thỉnh thoảng Harry vẫn thấy trên ti vi. Cô ta cũng có nụ
cười trắng lóa, mái tóc được tẩy trắng kiểu Barbie và một thân hình thượng
lưu rắn chắc bó gọn trong chiếc quần chạy ôm sát và chiếc áo kiệm vải. Cô ta
đã nâng ngực nữa, nhưng ít ra cô ta cũng còn khôn ngoan để không độn căng
quá mức.

“Tôi là Harry…”
“Mời vào!” Cô ta mỉm cười mà chỉ lộ ra một chút nếp nhăn xung quanh

cặp mắt to, xanh biếc, được kẻ vẽ tinh tế.

Harry bước vào tiền sảnh rộng rãi để đầy những bức tượng chú lùn khắc

gỗ xấu xí, mập ú cao tới ngang hông anh.

“Tôi đang giặt giũ chút,” Vigdis Albu giải thích. Cô ta nở một nụ cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.