KẺ BÁO THÙ - Trang 140

trắng lóa và thận trọng đưa ngón tay trỏ lên gạt mồ hôi để không làm lem
mascara.

“Thế thì tốt hơn hết là tôi nên tháo giày ra,” Harry nói và đúng lúc đó nhớ

ra tất của mình có lỗ thủng ngay ở đầu ngón cái bên phải.

“Lạy Chúa, đừng làm thế, tôi không phải lau nhà đâu. Chúng tôi thuê

người làm việc đó,” cô bật cười. “Nhưng tôi thích tự tay giặt quần áo của
mình. Phải có giới hạn cho việc để người lạ vào đến đâu trong nhà mình, anh
có nghĩ thế không?”

“Quá đúng,” Harry lúng búng. Anh phải bước nhanh mới theo kịp cô ta

lên bậc cấp. Họ đi qua một gian bếp đẹp long lanh và vào phòng khách. Một
sân hiên rộng rãi nằm phía ngoài hai ô cửa kính trượt. Trên bức tường chính
có một cấu trúc lớn ốp gạch mộc, một kiểu pha trộn giữa kiến trúc của Tòa
Thị chính Oslo và một đài tưởng niệm.

“Cái đó là do Per Hummel thiết kế nhân dịp sinh nhật lần thứ bốn mươi

của Arne,” Vigdis nói. “Per là một người bạn của chúng tôi.”

“Vâng, đúng là Per đã thiết kế một cái… cái lò sưởi ở đằng kia.”
“Tôi chắc là anh biết kiến trúc sư Per Hummel, phải không? Anh biết đấy,

nhà nguyện mới ở Holmenkollen.”

“Tôi e là không,” Harry đáp và đưa tấm ảnh cho cô ta. “Phiền bà xem cái

này một chút được không?”

Anh quan sát vẻ kinh ngạc lan ra trên mặt cô ta.
“Đây là tấm ảnh mà Arne chụp ở Larkollen năm ngoái mà. Làm sao anh

có nó?”

Harry chờ xem liệu cô ta có giữ được vẻ mặt bối rối thành thật đó cho đến

lúc anh trả lời không. Cô ta đã giữ được.

“Chúng tôi tìm thấy nó trong giày của một người phụ nữ tên là Anna

Bethsen,” anh nói. Harry nhận thấy phản ứng dây chuyền trong những ý nghĩ,
suy luận và cảm xúc lướt qua khuôn mặt của Vigdis Albu, giống như một bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.