KẺ BÁO THÙ - Trang 142

nào?”

Cô ta há hốc miệng nhìn anh khiến đôi mắt xanh đã to càng thêm trố.
“Ý tôi là công việc của ông ấy?” Harry lại nhét bao thuốc vào túi áo.
“Anh ấy là nhà đầu tư. Anh ấy đã bán công ty khoảng ba năm trước.”
“Công ty nào?”
“Albu AS. Nhập khẩu khăn tắm và thảm nhà tắm cho khách sạn và các cơ

quan.”

“Hẳn là phải nhiều khăn tắm lắm. Lại cả thảm nhà tắm nữa.”
“Chúng tôi làm đại lý cho toàn bộ khu vực Scandinavia này.”
“Chúc mừng bà. Lá cờ trên nóc ga ra có phải là cờ của tòa lãnh sự

không?”

Vigdis Albu đã lấy lại bình tĩnh và cởi cái bờm tóc ra. Harry chợt nhận

thấy là cô ta đã làm phẫu thuật thẩm mỹ cho khuôn mặt của mình. Có gì đó
không ăn khớp ở các tỷ lệ trên khuôn mặt. Tức là, chúng quá cân xứng;
khuôn mặt của cô ta cân xứng như nhân tạo vậy.

“St Lucia. Chồng tôi làm lãnh sự Na Uy ở đó mười một năm. Chúng tôi có

một nhà máy may thảm nhà tắm. Chúng tôi cũng có một căn nhà nhỏ ở đó.
Anh đã tới…?”

“Chưa.”
“Một hòn đảo mê hồn, tuyệt vời, ngọt ngào. Một số cư dân lâu đời vẫn còn

nói tiếng Pháp. Tôi phải nói là thứ tiếng Pháp không thể nào hiểu nổi, nhưng
họ đáng yêu đến mức khó tin.”

“Người Pháp ở Mỹ.”
“Gì cơ?”
“Tôi đã từng đọc về họ. Bà có nghĩ là chồng bà có thể biết làm sao tấm

ảnh này lại xuất hiện trong tư trang của người đã chết không?”

“Tôi không thể hình dung nổi là làm sao. Tại sao anh ấy lại phải biết?”
“Ừm.” Harry mỉm cười. “Có lẽ giải thích tại sao người ta có một tấm ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.