KẺ BÁO THÙ - Trang 156

“Không cần đâu,” chị ta đáp, trả lại tờ giấy.

Harry đi bộ từ Sở Cảnh sát tới số 21A phố Kjøberggata mất mười phút. Vào
thời hoàng kim, tòa nhà bằng gạch đổ nát này từng là xưởng thuộc da, xưởng
in, xưởng rèn và có lẽ là cả vài xưởng khác nữa. Một di tích gợi nhắc rằng
Oslo đã từng có công nghiệp. Giờ thì bên Pháp y đã tiếp quản nó. Mặc dù đã
được lắp hệ thống chiếu sáng mới và nội thất hiện đại, tòa nhà vẫn mang
dáng dấp của một cơ sở sản xuất công nghiệp. Harry tìm thấy Weber ở một
trong những căn phòng rộng lớn, lạnh lẽo.

“Chết tiệt,” Harry kêu lên. “Ông hoàn toàn chắc chắn chứ?”
Weber mỉm cười mệt mỏi. “Dấu vân tay trên chiếc chai rõ tới độ nếu

chúng ta có trong hồ sơ lưu trữ thì máy tính ắt hẳn đã tìm ra. Đương nhiên là
chúng ta có thể tìm kiếm kiểu thủ công cho chắc chắn hơn, nhưng sẽ mất tới
nhiều tuần lễ mà có khi công toi. Đã rõ ràng rồi.”

“Xin lỗi,” Harry nói. “Chỉ tại tôi quá chắc là chúng ta đã lần được ra hắn.

Tôi đoán là cơ hội để một gã như hắn chưa từng bị tóm vì bất cứ chuyện gì là
quá nhỏ.”

“Việc chúng ta không có hồ sơ lưu trữ về hắn chỉ có nghĩa rằng chúng ta

phải tìm ở nơi nào khác thôi. Nhưng bây giờ thì ít ra chúng ta cũng đã có
chứng cứ rõ ràng rồi. Dấu vân tay này và những sợi vải ở chi nhánh trên phố
Kirkeveien. Nếu anh tìm ra được gã đó, chúng ta sẽ có chứng cứ thuyết phục.
Helgesen!”

Một thanh niên đang đi ngang qua dừng phắt lại.
“Người ta đưa cho tôi cái nắp này từ Akerselva trong một cái túi không

niêm phong,” Weber làu bàu. “Đây không phải là cái chuồng lợn đâu nhé. Rõ
chưa?”

Helgesen gật đầu và nhìn Harry với ánh mắt vẻ thấu hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.