KẺ BÁO THÙ - Trang 159

Hắn giơ ruột mực của cái bút lên.
“Ông nội tôi là một thợ làm mực. Ông đã dạy tôi rằng ngày xưa người ta

sử dụng mủ cây keo để tạo ra thứ mực muối sắt pha với a-xít ta-nanh. Thứ
mủ đó được lấy từ cây keo và được gọi là nước mắt Ả Rập vì nó chảy ra
thành từng giọt màu vàng tươi cỡ này.”

Hắn dùng ngón trỏ và ngón cái tạo một hình tròn bằng hạt quả óc chó.
“Tác dụng của thứ mủ đó là làm đặc và giảm độ căng bề mặt của mực. Và

nó giữ cho muối sắt ở dạng lỏng. Ta cũng cần có dung môi nữa. Ngày xưa,
nước mưa và rượu vang trắng được khuyên sử dụng. Hoặc là giấm chua. Ông
nội tôi khuyên nên cho giấm vào mực khi viết thư cho kẻ thù và rượu khi viết
cho bè bạn.”

Ivarsson hắng giọng, nhưng Raskol không thèm đếm xỉa, cứ nói tiếp.
“Ban đầu, thứ mực đó vô hình. Nó chỉ hiện ra khi viết lên giấy thôi. Trong

ống màu ấy có những phần tử màu đỏ tạo ra phản ứng hóa học khi tiếp xúc
với giấy tiền, và phản ứng này sẽ khiến cho nó không thể tẩy xóa được.
Những tờ tiền đó sẽ vĩnh viễn bị đánh dấu là tiền bị cướp.”

“Tôi biết ống màu hoạt động thế nào,” Ivarsson nói. “Điều tôi muốn biết

hơn là…”

“Đừng sốt ruột, ông sếp. Điều thú vị ở công nghệ này là nó cực kỳ đơn

giản. Đơn giản đến mức tôi có thể tự mình làm một cái ống màu, đặt vào bất
cứ chỗ nào tôi muốn và làm nó phát nổ ở một khoảng cách nhất định với thiết
bị thu nhận tín hiệu. Toàn bộ dụng cụ có thể để gọn trong một hộp cơm trưa.”

Weber đã ngừng ghi.
“Nhưng yếu tố cơ bản của ống phẩm màu không nằm ở công nghệ, sếp

Ivarsson ạ. Yếu tố cơ bản của nó là để buộc tội.” Mặt Raskol sáng bừng lên
với một nụ cười hết cỡ. “Thứ màu đó cũng sẽ dính lên quần áo và da của tên
cướp. Và bám dai đến mức một khi nó đã dính vào tay rồi thì sẽ không bao
giờ rửa sạch được. Pontius Pilate và Judas, phải không nào? Máu vấy trên tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.