KẺ BÁO THÙ - Trang 162

Ivarsson lôi phần còn lại của cái bút bi có logo ngân hàng Den Norske ra.

Vụ nổ nhỏ đó đã khiến nó vỡ đôi ở giữa. Ông ta vẫn quỳ tại chỗ, mắt nhắm
nghiền cho đến khi hơi thở bình thường trở lại. Rồi ông ta dán mắt vào
Weber.

“Ông có biết tội lỗi lớn nhất của Hitler là gì không?” Ông ta hỏi, đưa bàn

tay sạch ra. Weber nắm lấy và kéo Ivarsson đứng dậy. Ivarsson liếc nhìn lại
quãng đường hầm mà họ vừa đi qua. “Là không trốc tận gốc đám Di gan.”

“Đừng có hở ra lời nào với bất cứ ai đấy nhé,” Weber nhại lại Ivarsson và
cười khùng khục. “Ivarsson đã đi thẳng ra ga ra và lái xe về nhà. Thứ mực đó
sẽ còn dính vào da ông ta ít nhất là ba ngày nữa.”

Harry lắc đầu không tin nổi. “Thế các ông đã làm gì với tên Raskol đó?”
Weber nhún vai. “Ivarsson bảo rằng ông ta sẽ tống hắn vào phòng biệt

giam.

“Nhưng tôi đoán là như vậy cũng chẳng ích gì đâu. Gã đó… khác người

lắm.”

“Nhắc đến chuyện khác người, anh và Beate tiến hành đến đâu rồi? Hai

người đã tìm được gì ngoài dấu vân tay đó chưa?”

Harry lắc đầu.
“Cô gái đó đặc biệt đấy,” Weber nói. “Tôi có thể nhận thấy cô ta giống cha

mình. Cô ta có thể là một cảnh sát giỏi.”

“Đúng thế. Ông có quen cha cô ấy không?”
Weber gật đầu. “Một người tử tế. Trung thành. Tiếc là mọi chuyện lại kết

thúc như vậy.”

“Kỳ lạ là một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm lại mắc phải sai lầm như vậy.”
“Tôi không nghĩ đó là một sai lầm,” Weber nói, tráng cốc cà phê trong bồn

rửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.