KẺ BÁO THÙ - Trang 168

Một nhân viên chăm sóc ra đón họ tại quầy lễ tân. Anh ta có mái tóc

nhuộm đen và trông như thể anh ta nên chơi trong một ban nhạc hoặc làm
nghề thiết kế gì đó. Thật ra thì đó đúng là công việc của anh ta.

“Trond Grette hầu như chỉ toàn ngồi nhìn ra cửa sổ,” anh ta nói trong lúc

họ bước dọc hành lang tới khu G2.

“Anh ta đã sẵn sàng nói chuyện chưa?”
“Rồi, anh ta nói chuyện được…” Người nhân viên chăm sóc đã phải trả

sáu trăm krone để tạo mái tóc bù xù, và giờ thì anh ta đang chỉnh lại một
nhúm tóc và chớp mắt nhìn Harry qua cặp kính gọng sừng màu đen, khiến
anh ta trông giống như một anh chàng ngộ chữ một cách đúng kiểu, tức là, để
dân sành điệu có thể thấy anh ta không phải là kẻ ngộ chữ mà là một người
biết ăn diện hợp thời.

“Đồng nghiệp của tôi thắc mắc là liệu Grette có đủ tỉnh táo để nói về vợ

của anh ta không,” Beate nói.

“Các vị cứ thử sẽ biết,” anh ta đáp rồi trả nhúm tóc trở về phía trước cặp

kính. “Nếu anh ta lại điên lên nữa thì tức là anh ta chưa sẵn sàng.”

Harry không hỏi làm sao họ biết được khi nào một người điên lên. Họ tới

cuối hành lang và người nhân viên chăm sóc mở một cánh cửa có ô cửa sổ
hình tròn.

“Anh ta cần phải bị nhốt à?” Beate hỏi, nhìn quanh phòng lễ tân sáng sủa.
“Không.” Nhân viên chăm sóc đáp, nhưng không giải thích thêm mà chỉ

vào lưng cái áo choàng màu trắng trên một chiếc ghế đã được kéo tới chỗ cửa
sổ.

“Tôi ở trong phòng trực nằm bên trái đường ra.”
Họ bước tới chỗ người đàn ông đang ngồi trên ghế. Anh ta đang nhìn đăm

đăm ra ngoài cửa sổ và thứ duy nhất cử động là bàn tay phải của anh ta, đang
chầm chậm rê cái bút trên một tập giấy, giật giật và máy móc như một cánh
tay rô bốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.