KẺ BÁO THÙ - Trang 170

chúng thích được, phải không nào? Có thể chúng sẽ thích cưỡi ngựa. Cưỡi
ngựa thì tuyệt lắm.”

“Cô ấy là kiểu người như thế nào?”
“Mười năm,” Grette nhắc lại, lại quay ra cửa sổ. “Chúng tôi gặp nhau năm

1988. Tôi vào trường Quản lý ở Oslo, còn cô ấy học năm cuối trường trung
học Nissen. Cô ấy là cô gái xinh nhất tôi từng gặp. Tôi biết mọi người đều
bảo rằng người xinh đẹp là người mà ta chẳng bao giờ có được và có lẽ đã
quên mất, nhưng với Stine thì điều đó đã đúng. Và tôi chưa bao giờ ngừng
nghĩ rằng cô ấy là người xinh đẹp nhất. Chúng tôi dọn về sống chung sau một
tháng và ở bên nhau từng ngày, từng đêm suốt ba năm trời. Vậy mà tôi vẫn
không thể tin nổi khi cô ấy gật đầu đồng ý trở thành Stine Grette. Lạ quá phải
không? Khi anh yêu ai đó tha thiết, anh sẽ không thể hiểu nổi tại sao họ lại
yêu anh. Phải là ngược lại mới đúng, phải không?”

Một giọt nước mắt rớt xuống tay ghế.
“Cô ấy tốt bụng. Giờ không còn nhiều người đánh giá cao phẩm chất đó

nữa. Cô ấy đáng tin, trung thành và lúc nào cũng nhẹ nhàng. Và dũng cảm
nữa. Nếu cô ấy nghĩ là cô ấy nghe thấy tiếng động dưới nhà và tôi đang ngủ
thì cô ấy sẽ tự dậy và đi xuống dưới. Tôi bảo cô ấy phải đánh thức tôi dậy vì
nhỡ có kẻ trộm thật thì sao? Nhưng cô ấy chỉ cười và bảo: Thế thì em sẽ mời
chúng ăn bánh quế và bánh quế tỏa mùi thơm thì sẽ làm anh tỉnh giấc, vì lần
nào em làm bánh quế anh cũng tỉnh dậy. Mùi bánh quế lẽ ra phải đánh thức
tôi khi… đúng thế.”

Anh ta khịt mũi. Những cành trơ trụi của cây dương bên ngoài đung đưa

trong cơn gió mạnh. “Lẽ ra em nên làm bánh quế,” anh ta thì thào. Rồi anh ta
cố gượng cười mà nghe như khóc.

“Bạn bè của cô ấy thế nào?” Beate hỏi.
Grette vẫn chưa dứt cười và cô phải nhắc lại câu hỏi lần nữa.
“Cô ấy thích ở một mình,” anh ta đáp. “Có lẽ bởi vì cô ấy là con một. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.