KẺ BÁO THÙ - Trang 172

ở trung tâm thành phố. Ông cụ bị chẩn đoán ung thư phổi dạo hè và chỉ còn
một con đường duy nhất mà thôi. Mỗi đứa cháu của ông ấy sẽ được nhận một
tòa chung cư.”

Câu hỏi của Harry hoàn toàn là phản xạ: “Giờ thì ai sẽ được nhận tòa

chung cư của Stine?”

“Những đứa cháu khác,” Grette trả lời với giọng nói đầy ghê tởm. “Và giờ

thì các vị sẽ kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của họ chứ gì?”

“Theo anh chúng tôi có nên làm thế không?” Harry hỏi.
Grette định trả lời, rồi lại thôi khi nhìn vào mắt Harry. Anh ta cắn môi

dưới. “Tôi xin lỗi,” anh ta nói, xoa một bàn tay lên khuôn mặt chưa cạo râu.
“Đương nhiên là tôi phải lấy làm mừng khi các vị kiểm tra mọi khả năng. Chỉ
là mọi chuyện có vẻ như vô vọng. Và vô nghĩa nữa. Dù anh có bắt được hắn
thì tôi cũng chẳng bao giờ lấy lại được thứ mà hắn đã cướp đi của tôi. Ngay
cả án tử hình cũng không làm được điều đó. Mất mạng sống chưa phải là điều
tồi tệ nhất.” Harry đã biết anh ta sẽ nói tiếp câu gì. “Điều tồi tệ nhất là mất lý
do để sống.”

“Đúng thế,” Harry đáp và đứng dậy. “Đây là danh thiếp của tôi. Hãy gọi

cho tôi bất cứ khi nào anh chợt nghĩ ra điều gì. Anh cũng có thể gọi điện đề
nghị nói chuyện với cô Beate Lønn.”

Grette đã lại quay ra cửa sổ và không nhìn thấy Harry đang chìa danh

thiếp ra, vì vậy anh để lại trên bàn. Bên ngoài, trời đang tối dần và họ nhìn
thấy những cái bóng trong mờ phản chiếu trên cửa sổ, như những bóng ma.

“Tôi có cảm giác là đã từng thấy hắn,” Grette nói. “Vào ngày thứ Sáu, tôi

thường đi thẳng từ chỗ làm tới nơi chơi bóng quần ở trung tâm Focus trên
phố Sporveisgata. Không có bạn chơi cùng nên tôi đành vào phòng tập thể
hình. Nâng tạ, đạp xe, những bài tập kiểu như vậy. Lúc đó, người đến tập
đông tới mức phải xếp hàng.”

“Đúng thế,” Harry nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.