KẺ BÁO THÙ - Trang 175

phải không?”

Beate sầm mặt.
“Nữ trang Đức ở São Paulo được coi là thuộc hạng nhất trên thế giới,”

Grette đáp. “Tôi đã mua chiếc nhẫn kim cương Stine đeo khi cô ấy bị giết.”

Hai nhân viên chăm sóc tới đón Grette. Đã đến giờ ăn trưa. Harry và Beate

đứng bên cửa sổ nhìn theo anh ta trong lúc đợi người chăm sóc lúc nãy đưa
họ ra.

“Tôi xin lỗi,” Beate nói. “Tôi đã hành động thật ngu ngốc. Tôi…”
“Không sao,” Harry nói.
“Chúng ta vẫn luôn kiểm tra tài chính của nghi phạm trong những vụ cướp

ngân hàng, nhưng có lẽ lần này tôi đã đi quá xa…”

“Tôi đã bảo là không sao mà, Beate. Đừng bao giờ xin lỗi vì những câu

hỏi cô đã đặt; mà hãy xin lỗi vì những câu hỏi mà cô chưa đặt.”

Anh chàng nhân viên chăm sóc tới mở khóa cửa.
“Anh ta sẽ ở đây bao lâu?” Harry hỏi.
“Anh ta sẽ được trả về vào thứ Tư,” anh ta đáp.
Khi ngồi trên ô tô lái về trung tâm thành phố, Harry hỏi Beate tại sao nhân

viên chăm sóc luôn nói, ‘trả bệnh nhân về nhà’. Dù sao thì họ đâu có cung
cấp phương tiện, phải không? Và bệnh nhân tự quyết định xem liệu họ có
muốn về nhà không, hoặc đi bất cứ nơi nào khác cơ mà? Vì vậy tại sao họ
không nói ‘về nhà’? Hoặc ‘cho ra viện’?

Beate không có ý kiến gì về chuyện đó, và Harry tập trung vào thời tiết u

ám, nghĩ rằng anh đã bắt đầu cằn nhàn như một ông già lẩm cẩm mất rồi.
Trước kia anh chỉ cằn nhằn thôi.

“Anh ta đã đổi kiểu tóc,” Beate nói. “Và đeo kính.”
“Ai cơ?”
“Cái anh chàng nhân viên chăm sóc ấy.”
“Ồ, tôi không biết là cô quen anh ta đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.