KẺ BÁO THÙ - Trang 18

chí còn không sống cùng nhau mà.”

“Đúng thế, nhưng Rakel có một đứa con trai và điều đó khiến mọi chuyện

khác đi, phải không?”

“Oleg,” Harry nói, lách qua bàn đi ra chỗ tủ hồ sơ. “Họ bay tới Moscow từ

thứ Sáu rồi.”

“Hả?”
“Xử ở tòa. Bố thằng bé muốn nhận nuôi con.”
“À, phải rồi. Ông ta là người thế nào?”
“Ừm.” Harry chỉnh lại tấm hình bị lệch trên cái máy pha cà phê. “Ông ta

là một giáo sư mà Rakel gặp rồi cưới hồi còn làm việc ở đó. Ông ta xuất thân
từ một gia tộc lâu đời và giàu có, với ảnh hưởng lớn trong chính trường,
Rakel bảo vậy.”

“Tức là họ quen biết vài thẩm phán chứ gì?”
“Chắc là có, nhưng chúng tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Ông bố là người chẳng ra gì,

chuyện này thì ai cũng biết. Nghiện rượu nặng và thiếu tự chủ, cậu biết kiểu
người đó rồi đấy.”

“Tôi nghĩ vậy.”
Harry nhanh mắt ngước lên kịp thấy nụ cười Halvorsen tắt lịm.
Ở Sở Cảnh sát này hầu như ai cũng biết Harry có tật uống rượu. Ngày nay,

uống rượu không phải là căn cứ để sa thải một công chức nhà nước, nhưng
say rượu trong giờ làm thì có. Lần gần đây nhất Harry tái phạm, có người ở
tầng trên tán thành chuyện cho anh ra khỏi ngành, nhưng người đứng đầu Đội
Hình sự, Bjarne Møller, đã xòe cánh che chở cho Harry bằng cách đưa ra tình
tiết giảm nhẹ. Tình tiết đó là người phụ nữ trong tấm hình bên trên máy pha
cà phê - Ellen Gjelten, từng là cộng sự và người bạn thân thiết của Harry - đã
bị đánh chết bằng gậy bóng chày trên một con đường mòn ven sông
Akerselva. Harry phải chật vật lắm mới gượng dậy được, nhưng vết thương
lòng vẫn còn nhức nhối. Nhất là vì, theo Harry, vụ đó chưa bao giờ được làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.