KẺ BÁO THÙ - Trang 189

mặt đường nhựa.

“Có lấy gì cho đồng nghiệp của anh không?” Elmer ra hiệu về phía cửa

nơi Møller đang đứng.

“Ông ấy muốn một phi công cảm tử,” Harry đáp, mở bao thuốc ra.
“Vậy ư?”
“Nhưng ông ấy quên không hỏi giá,” Harry nói và cảm thấy nụ cười mỉa

mai ngọt xớt của Møller mà không cần phải quay lại.

“Vậy giá cả của các phi công cảm tử ngày nay là bao nhiêu?” Chủ cửa

hàng hỏi, trả lại tiền thừa cho Harry.

“Nếu sống sót, anh ta được phép đảm nhận những công việc mà anh ta

muốn làm sau đó,” Harry nói. “Đó là điều kiện duy nhất mà anh ta đưa ra. Và
cũng là điều duy nhất anh ta vẫn cố nài.”

“Nghe có vẻ hợp lý,” Elmer nói. “Chúc một ngày tốt lành, hai quý ông.”
Trên đường về, Møller bảo ông sẽ nói chuyện với Giám đốc Sở về khả

năng để Harry tiếp tục điều tra vụ án của Ellen Gjelten ba tháng nữa. Miễn là
Kẻ Hành quyết phải bị bắt. Harry đồng ý. Møller lưỡng lự trước tấm biển
KHÔNG GIẪM LÊN CỎ.

“Đây là con đường ngắn nhất mà sếp.”
“Phải,” Møller nói. “Nhưng giày của tôi sẽ bị bẩn.”
“Tùy ông,” Harry đáp rồi bước vào lối mòn. “Giày tôi vốn đã bẩn sẵn rồi.”

Đường trở nên thoáng hơn sau khi rẽ vào phố Ulvøya. Trời đã tạnh mưa và
đường Ljan đã khô ráo. Chẳng mấy chốc nó mở rộng thành đường bốn làn,
nhìn giống như vạch xuất phát cho xe ô tô tăng tốc và chạy đua. Harry nhìn
sang Halvorsen và tự hỏi khi nào thì anh ta cũng sẽ nghe thấy những tiếng rú
đứng tim. Nhưng Halvorsen chẳng nghe thấy gì vì còn đang nghe những lời
hô hào, theo đúng nghĩa đen, của ban nhạc Travis đang phát trên đài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.