KẺ BÁO THÙ - Trang 199

“Cậu bắt đầu ăn nói giống tôi rồi đấy.”
“Đấy chính là anh. Tôi đang trích dẫn lời anh mà. Cái lần chúng ta đi mua

máy pha cà phê ấy. Anh đang tìm gì vậy?”

“Không rõ,” Harry đáp, lôi một cuốn sách to, dày cộp xuống và mở ra.

“Xem cái này đi. Một cuốn album ảnh. Hay đấy.”

“Vậy à? Tôi lại không hiểu ý anh nữa rồi.”
Harry chỉ ra sau vai và tiếp tục lật. Halvorsen đứng dậy để nhìn và rồi hiểu

ra. Những dấu giày ướt nhẹp kéo từ cửa trước qua hành lang tới chỗ cái giá
mà Harry đang đứng cạnh.

Harry nhét cuốn album vào chỗ cũ, lôi một cuốn khác ra và bắt đầu lật

xem.

“Phải,” anh nói sau một hồi lật giở. Rồi anh áp cuốn album đó lên mặt.

“Đây rồi.”

“Là cái gì thế?”
Harry đặt cuốn album lên mặt bàn trước mặt Halvorsen và chỉ vào một

trong sáu tấm ảnh được dán vào trang giấy đen. Một người phụ nữ và ba đứa
trẻ đang ở trên bãi biển ngước lên mỉm cười với họ.

“Đó chính là tấm ảnh mà tôi đã tìm thấy trong giày của Anna,” Harry nói.

“Ngửi mà xem.”

“Không cần. Tôi có thể ngửi thấy mùi keo từ đây.”
“Phải. Anh ta vừa dán tấm ảnh này vào. Dịch nó ra một chút là có thể cảm

thấy lớp keo vẫn còn mềm. Ngửi đi.”

“OK.” Halvorsen gí mũi vào những nụ cười trong tấm ảnh. “Nó có mùi…

hóa chất.”

“Loại hóa chất nào?”
“Ảnh mới rửa ra bao giờ cũng có mùi.”
“Lại đúng nữa. Vậy từ đó ta có thể rút ra kết luận gì?”
“Cái đó, ờ… anh ta thích dán ảnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.