KẺ BÁO THÙ - Trang 259

bước cuối cùng thì dường như gã đã đóng băng trong không trung.”

Trond chậm rãi lắc đầu trong lúc quan sát chiếc xe tải kẽo kẹt xực hết số

phế thải trong toàn bộ khu nhà. “Khi gã hạ bàn chân xuống thì tấm lưới lập
tức bung ra như một cái cửa lật. Các vị biết đấy, giống như những cái cửa lật
người ta sử dụng trong những vụ treo cổ. Rơi xuống đường, người đàn ông
đó bị gãy cả hai chân. Nếu đó không phải là sáng Chủ nhật thì hẳn là gã đã bị
xe cán bẹp rồi. Xui xẻo, Lev bảo vậy.”

“Anh ta có nói thế với cảnh sát không?” Harry hỏi.
“Cảnh sát ư, có chứ,” Trond nói, nhìn chằm chằm vào trong cốc. “Hai

ngày sau thì cảnh sát đến. Tôi ra mở cửa. Họ hỏi tôi có phải cái xe đạp bên
ngoài là của người nào đó trong nhà tôi không. Tôi bảo đúng. Hóa ra đã có
một nhân chứng nhìn thấy Lev đạp xe ra khỏi cái cầu đó và tả lại cái xe đạp
cùng thằng nhóc mặc áo khoác màu đỏ. Vì vậy, tôi chỉ cho họ cái áo khoác
chăn bông mà Lev đã mặc.”

“Anh ư?” Harry hỏi. “Anh tố giác chính anh trai mình sao?”
Trond thở dài. “Tôi bảo đó là xe đạp và áo khoác của tôi. Lev và tôi trông

rất giống nhau.”

“Vì quái gì anh lại làm thế?”
“Tôi mới mười bốn tuổi, còn quá nhỏ để họ làm gì được. Là Lev thì ắt hẳn

sẽ bị tống vào trại giáo dưỡng nơi Roger Gausten từng vào.”

“Thế cha mẹ anh đã nói gì?”
“Họ có thể nói gì được chứ? Mọi người quen nhà tôi đều biết là Lev đã

làm việc đó. Anh ấy chính là cái thằng khùng đã thó kẹo và ném đá, còn tôi là
thằng em hiền lành, tử tế chịu khó làm bài tập về nhà và giúp đỡ các bà già
sang đường. Về sau chuyện đó không bao giờ được nhắc đến nữa.”

Beate hắng giọng. “Việc anh nhận tội là ý của ai?”
“Của tôi. Tôi yêu quý Lev hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nhưng vì vụ đó đã

được khép lại nên giờ tôi mới nói ra. Và thực ra là…” Trond lại mỉm cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.