KẺ BÁO THÙ - Trang 264

Miệng Raskol nặn ra một nụ cười dịu dàng. Vì thế, không thể xác định liệu
nó có thật sự dịu dàng hay không.

Harry đoán là không.
“Vậy là anh có một người bạn ở Ai Cập đang tìm một số điện thoại,”

Raskol nói. Harry không thể đoán ra ngữ điệu đó là mỉa mai hay thản nhiên.

“El Tor,” Harry nói, xoa lòng bàn tay lên tay vịn của chiếc ghế. Anh cảm

thấy cực kỳ bất an. Không phải vì lại phải ngồi trong cái phòng tiếp khách vô
trùng đó một lần nữa, mà là vì mục đích của anh. Anh đã xem xét mọi lựa
chọn. Vay một khoản tiền cá nhân. Giãi bày với Bjarne Møller. Bán chiếc
Ford Escort cho cái ga ra nơi anh luôn phải đem nó đến sửa. Nhưng đây là cơ
hội khả thi duy nhất, cách thức hợp lý duy nhất. Thật điên rồ.

“Số điện thoại đó không đơn giản là một số điện thoại,” Harry nói. “Nó sẽ

dẫn chúng tôi tới chỗ khách hàng đã gửi email cho tôi. Cái email chứng tỏ
hắn biết nhiều chi tiết về cái chết của Anna, những chi tiết hắn khó lòng biết
được nếu như hắn không có mặt ở đó ngay trước khi cô ấy chết.”

“Và gã bạn của anh bảo rằng chủ sở hữu của ISP đó đã đòi 60.000 bảng Ai

Cập. Tức là?”

“Xấp xỉ 120.000 krone.”
“Mà anh nghĩ là tôi nên đưa cho anh?”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả. Tôi chỉ đang kể cho ông hoàn cảnh là thế. Họ muốn

tiền mà tôi thì không có.”

Raskol lướt một ngón tay dọc môi trên. “Tại sao đó lại là vấn đề của tôi,

Harry? Chúng ta đã giao kèo với nhau và tôi đã thực hiện thỏa thuận của
mình rồi còn gì.”

“Tôi sẽ thực hiện phần thỏa thuận của tôi, nhưng sẽ mất nhiều thời gian

hơn nếu không có tiền.”

Raskol lắc đầu, giơ cả hai tay lên và lẩm bẩm gì đó mà Harry đoán là tiếng

Di gan. Øystein tỏ ra tuyệt vọng trên điện thoại. Chắc chắn là họ đã tìm được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.