ở Oslo không. Nhưng chúng tôi hy vọng chúng tôi có thể lần ra ngôi nhà mà
em trai hắn bảo là hắn có ở Porto Seguro. Nếu chúng tôi tìm ra nó, chúng tôi
cũng sẽ tìm được dấu vân tay của hắn. Và nếu chúng khớp với dấu vân tay
chúng tôi có trên chai Coca thì chúng ta sẽ có được bằng chứng luận tội. Như
vậy thì chuyến đi này cũng là xứng đáng.”
“Thật vậy sao? Mà đó là những dấu vân tay gì mà chẳng ai khác có hả?”
Beate cố đưa mắt cho Harry nhưng anh không nhận thấy. Cô nuốt khan.
“Vì theo nguyên tắc thì chúng ta làm việc độc lập với nhau nên chúng tôi
quyết định sẽ chỉ hai chúng tôi biết. Cho đến khi phát hiện được thêm điều
gì.”
“Beate thân mến,” Ivarsson mào đầu, nháy mắt phải. “Cô bảo ‘chúng tôi’
nhưng tôi chỉ nghe thấy Harry Hole thôi. Tôi đánh giá cao sự hăng hái của
anh Hole trong việc trung thành với phương pháp của tôi, nhưng chúng ta
không nhất thiết cứ phải để nguyên tắc cản trở chúng ta cùng nhau tìm ra kết
quả chứ. Vì vậy, tôi hỏi lại: những dấu vân tay nào thế?”
Beate tuyệt vọng nhìn Harry cầu viện.
“Hole?” Ivarsson gọi.
“Đó là cách chúng tôi tiến hành điều tra vụ này,” Harry nói. “Cho đến khi
biết thêm thông tin.”
“Tùy các vị thôi,” Ivarsson nói. “Nhưng quên chuyến đi đó đi. Hai người
sẽ phải nói chuyện với cảnh sát Brazil và đề nghị họ giúp lấy dấu vân tay.”
Beate hắng giọng. “Tôi đã kiểm tra rồi. Chúng tôi phải gửi đơn xin phép
qua Giám đốc Sở Cảnh sát ở tỉnh Bahia và để một công tố viên người Brazil
ở khu vực đó thông qua vụ này, để cuối cùng sẽ cấp một lệnh khám nhà.
Người mà tôi đã nói chuyện bảo rằng kinh nghiệm cho thấy là việc này, nếu
không có những liên hệ với cơ quan chính quyền ở Brazil, thì sẽ mất từ hai
tháng đến hai năm.”
“Chúng tôi đã đặt vé bay vào tối mai,” Harry nói, chăm chú nhìn một cái