KẺ BÁO THÙ - Trang 283

“Anh thậm chí còn chẳng cho ông ta cơ hội để cho chúng ta vé.”
“Tôi cho ông ta cơ hội để không bị vượt quyền.”
“Ý anh là gì?” Họ dừng lại trước cửa thang máy.
“Tôi đã bảo cô rồi. Trong vụ này chúng ta đã được cho phép có những

vượt rào nhất định.”

Beate quay sang, trố mắt nhìn anh. “Tôi nghĩ là tôi đã hiểu,” cô nói chậm

rãi. “Vậy giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Ông ta sẽ bị vượt quyền. Đừng quên kem chống nắng đấy.”
Cửa thang máy mở ra.
Sau đó, Bjame Møller kể với Harry rằng Ivarsson rất bực bội khi nhận

quyết định của Giám đốc Sở cho phép Harry và Beate tới Brazil và yêu cầu
Đơn vị Chống Cướp trả tiền vé máy bay cùng toàn bộ chi phí ăn ở.

“Giờ thì anh hài lòng chưa?” Beate hỏi Harry trước khi anh về nhà.
Tuy nhiên, khi Harry đi ngang qua Quảng trường và thấy cuối cùng nắng

cũng đã chiếu xuyên qua màn mây dày, thì lạ thay, anh lại chẳng hề cảm thấy
đắc ý chút nào. Chỉ thấy xấu hổ, và kiệt sức vì đau đớn và thiếu ngủ.

“Tiền boa ư?” Harry gào vào điện thoại. “Tiền boa là cái quái gì chứ hả?”

“Quỹ đen,” Øystein nói. “Sẽ không một ai ở cái đất nước chết tiệt này

thèm nhấc một ngón tay lên nếu không có đút lót.”

“Mẹ kiếp!” Harry đá cái bàn ở trước tấm gương. Điện thoại trượt khỏi bàn

còn ống nghe bị giằng mạnh rơi ra khỏi tay anh.

“A lô? Cậu còn đó không, Harry?” Chiếc điện thoại trên sàn kêu lẹt xẹt.

Harry muốn để mặc nó nằm trơ ra đó. Bỏ đi. Hoặc bật một cái đĩa của ban
nhạc Metallica lên, bật to hết cỡ. Một trong số các album cũ của họ.

“Đừng có suy sụp, Harry!” Giọng trong điện thoại the thé.
Harry cúi xuống, cổ vẫn giữ thẳng và nhấc ống nghe lên. “Xin lỗi cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.