KẺ BÁO THÙ - Trang 284

Øystein. Cậu bảo là họ muốn bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi nghìn bảng Ai Cập. Tức là bốn mươi nghìn krone Na Uy. Sau

đó họ sẽ dâng vị khách kia đến tận miệng tôi, họ bảo vậy.”

“Tụi nó đang lừa đảo chúng ta, Øystein.”
“Đương nhiên rồi. Vậy chúng ta có muốn khách hàng đó nữa hay không?”
“Tiền đang được chuyển vào tài khoản. Nhớ lấy biên lai đấy.”
Harry nằm trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà trong lúc đợi chỗ thuốc

giảm đau nhiều gấp ba liều dùng phát huy tác dụng. Hình ảnh cuối cùng anh
thấy trước khi chìm nghỉm vào bóng tối là một thằng bé ngồi ở cao phía trên
đầu, đung đưa đôi chân và nhìn xuống anh.

D’AJUDA

Fred Baugestad ngất ngư sau cơn say. Gã đã ba mươi mốt tuổi, ly hôn và làm
công nhân trên giàn khoan dầu Statfiord B. Công việc nặng nhọc và trong giờ
làm việc thì đến ngửi bia cũng không được, nhưng tiền kiếm được rất khá, có
ti vi trong phòng, đồ ăn ngon lành, và thứ nhất là: cứ ba tuần làm thì bốn tuần
nghỉ. Một số ngưới về nhà với vợ và nhìn chằm chằm vào bốn bức tường,
một số người thì lại đi lái taxi hoặc xây nhà để khỏi phát điên vì buồn chán,
còn một số thì tiêu thời gian như Fred: tới một xứ nhiệt đới nào đó mà uống
tràn cung mây. Thỉnh thoảng, gã lại viết một tấm thiệp gửi cho con gái
Karmøy, hoặc ‘bé yêu’ như hắn vẫn gọi con bé dù giờ nó đã mười tuổi rồi.
Hay là mười một nhỉ? Dù sao thì đó cũng là liên hệ duy nhất còn lại của hắn
với đại lục Âu này, và thế là đủ. Lần cuối cùng nói chuyện với cha, gã nghe
ông than phiền về chuyện bà mẹ bị bắt vì lại chôm bánh quy ở siêu thi Rimi.

“Bố cầu nguyện cho mẹ,” cha gã nói vậy và thắc mắc là Fred có mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.