KẺ BÁO THÙ - Trang 282

móng tay. “Ông quyết định thế nào?”

Ivarsson bật cười. “Anh nghĩ sao? Anh tới hỏi xin cấp tiền cho những vé

máy bay tới tận bên kia bán cầu mà thậm chí chẳng thèm trình bày lý do cho
một chuyến đi như vậy. Anh định lục soát một ngôi nhà mà không có lệnh
khám nhà, vậy thì dù anh có tìm thấy bằng chứng pháp y đi nữa, chắc tòa
cũng sẽ buộc lòng phải bác bỏ vì anh đã sử dụng những biện pháp phi pháp
để thu được nó.”

“Dùng mẹo ném gạch đi,” Harry nói khẽ.
“Xin lỗi, anh nói gì cơ?”
“Có một người nào đó ném viên gạch qua cửa sổ. Viên cảnh sát tình cờ lại

đi ngang qua đó và không cần phải có lệnh khám nhà, cứ thế bước vào. Họ
nghĩ là có mùi cần sa trong phòng khách. Một nhận thức chủ quan, nhưng lại
là lý do chính đáng cho một cuộc khám nhà ngay lập tức. Họ sẽ giữ được
chứng cứ pháp y, như là dấu vân tay chẳng hạn, từ căn nhà đó. Rất chi là hợp
pháp.”

“Tóm lại là chúng tôi đã nghĩ kỹ về chuyện mà chúng tôi định làm,” Beate

vội nói thêm. “Nếu tìm ra ngôi nhà đó, chúng tôi sẽ thu thập dấu vân tay bằng
cách hợp pháp.”

“Vậy sao?”
“Hy vọng là không cần phải dùng đến mẹo ném gạch.”
Ivarsson lắc đầu. “Không đủ thuyết phục. Câu trả lời của tôi rõ ràng và dứt

khoát là: không.” Ông ta nhìn đồng hồ đeo tay để ám chỉ là cuộc họp đã kết
thúc, kèm theo một nụ cười bò sát mỏng dính. “Cho đến khi nào có thêm
thông tin.”

“Chẳng lẽ anh không thí được cho ông ta thứ gì sao?” Beate nói khi đã ra

khỏi phòng Ivarsson và đang đi dọc hành lang.

“Như là gì?” Harry hỏi, rón rén quay đầu sang. “Ông ta đã quyết từ trước

rồi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.