KẺ BÁO THÙ - Trang 290

tới Porto Seguro, xách theo một cái va li lớn từ hai ngày trước rồi, thưa
senhor’) khiến cho kẻ săn tiền thưởng kia bắt ngay chuyến xe đầu tiên rời
khỏi làng.

Khi người đàn ông cao lớn, tóc vàng, mặc bộ vest vải linen nhàu nhĩ, cổ

quấn băng, đặt túi hành lý và một cái túi đựng bộ đồ chơi Playstation lên
quầy, lau mồ hôi trên trán và gọi cà phê bằng tiếng Anh, thì Muhammed có
thể đánh hơi thấy sắp có thêm mấy đồng real phụ trội cộng vào với tiền phí
cố định. Nhưng không phải người đàn ông đã đánh thức bản năng của lão; mà
là người phụ nữ đi cùng gã. Chẳng khác nào trên trán cô ta có viết chữ
CẢNH SÁT to đùng.

Harry nhìn khắp quán bar. Ngoại trừ anh, Beate và lão chủ quán Ả Rập đứng
sau quầy, còn có ba người khác ngồi trong quán. Hai Tây ba lô và một du
khách thuộc loại rách rưới, hơn thế, hình như đang chếnh choáng sau cơn say
nặng. Cổ Harry làm anh đau muốn chết. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hai
mươi tư tiếng kể từ lúc họ rời Oslo. Oleg đã gọi, kỷ lục Tetris đã bị phá và
Harry đã mua được một bộ G-Con 45 hiệu Namco ở một cửa hàng bán đồ
chơi điện tử tại sân bay Heathrow trước khi bay tới Recife. Họ đã lên một cái
máy bay cánh quạt để bay tới Porto Seguro. Ra khỏi sân bay anh đã thương
lượng được một cái giá có lẽ là cắt cổ với một gãi taxi để gã chở họ ra phà tới
bến d’Ajuda nơi có một chiếc xe buýt xóc nẩy chở họ đi nốt quãng đường vài
cây số.

Đã hai mươi tư tiếng kể từ lúc anh ngồi trong phòng tiếp khách giải thích

cho Raskol rằng anh cần thêm bốn mươi nghìn krone cho bọn Ai Cập. Raskol
đã cho anh hay quán ahwa của Muhammed Ali không phải ở Porto Seguro
mà ở một cái làng gần đó. “D’Ajuda,” Raskol tươi cười nói. “Tôi biết mấy gã
sống ở đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.