KẺ BÁO THÙ - Trang 291

Lão chủ quán người Ả Rập nhìn Beate, thấy cô lắc đầu liền đặt tách cà phê

xuống trước mặt Harry. Nó đặc xịt và đắng ngắt.

“Ông Muhammed,” Harry nói và nhận thấy người đàn ông đứng sau quầy

sững lại. “Ông là Muhammed phải không?”

Lão chủ quán Ả Rập nuốt khan. “Ai đang hỏi vậy?”
“Một người bạn.” Harry đút bàn tay phải vào túi áo khoác và thấy vẻ

hoảng hốt trên khuôn mặt nâu sẫm. “Em trai của Lev đang tìm anh ta.” Harry
lôi ra một trong những tấm ảnh mà Beate đã tìm thấy ở nhà Trond và đặt lên
quầy.

Muhammed nhắm mắt lại một giây. Môi lão mấp máy như đang khẽ lẩm

bẩm một lời tạ ơn.

Tấm ảnh chụp hai thằng bé. Đứa cao hơn mặc một cái áo khoác chăn bông

màu đỏ. Nó đang cười to và quàng một cánh tay lên vai thằng bé kia đầy thân
thiện, còn thằng bé kia chỉ mỉm cười bẽn lẽn nhìn vào máy ảnh.

“Tôi không biết liệu Lev đã từng nhắc tới em trai anh ta bao giờ chưa,”

Harry nói. “Tên anh ta là Trond.”

Muhammed nhấc tấm ảnh lên và chăm chú xem.
“Ừm,” lão nói, gãi râu. “Tôi chưa bao giờ thấy cả hai người này. Và tôi

chưa từng nghe thấy có ai tên là Lev cả. Tôi biết hầu hết mọi người ở đây.”

Lão trả tấm ảnh lại cho Harry, anh bèn cất nó vào trong túi áo khoác và

uống nốt tách cà phê. “Chúng tôi phải đi kiếm một chỗ để ngủ đã,
Muhammed. Sau đó chúng tôi sẽ quay lại. Trong khi đó cứ suy nghĩ một chút
đi.”

Muhammed lắc đầu, lôi tờ hai mươi đô la mà Harry nhét bên dười tách cà

phê ra và trả lại. “Tôi không nhận tiền to,” lão nói.

Harry nhún vai. “Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ quay lại, ông Muhammed

ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.