KẺ BÁO THÙ - Trang 292

Tại khách sạn nhỏ có tên là Vitória, họ thuê được hai phòng rộng thênh thang
vì giờ đang là mùa vắng khách. Harry được đưa cho chiếc chìa khóa đánh số
69, mặc dù khách sạn chỉ có hai tầng và hơn hai mươi phòng. Khi lôi ngăn
kéo của cái kệ đầu giường bên cạnh cái giường trái tim màu đỏ và thấy hai
bao cao su cùng với những lời chúc tụng của khách sạn, anh đoán là mình đã
thuê phải phòng tân hôn. Có một cái gương choán hết cả cánh cửa nhà tắm
phản chiếu người nằm trên giường. Trong cái tủ quần áo to kềnh càng và sâu
hun hút, món đồ duy nhất trong phòng ngoại trừ chiếc giường, treo vài cái áo
choàng tắm dài tới đùi, đã hơi sờn, sau lưng có những họa tiết phương Đông.

Cô lễ tân mỉm cười và lắc đầu khi anh chìa tấm ảnh Lev Grette ra. Điều

tương tự cũng xảy ra trong nhà hàng ngay cạnh đó và trong quán cà phê
Internet nằm cách phía trên con phố chính yên ắng một cách kỳ lạ. Nó dẫn từ
nhà thờ đến nghĩa địa, theo truyền thống, nhưng được đặt cho một cái tên
mới: Broadway. Cuối cùng, trong một tiệm tạp hóa bé tin hin bán nước và đồ
trang hoàng Giáng sinh, đề SIÊU THỊ phía trên cửa, họ tìm được một người
phụ nữ đứng sau quầy tính tiền. Bà ta trả lời có, với mọi thứ họ hỏi, và nhìn
họ bằng cặp mắt đờ đẫn cho đến lúc họ bỏ cuộc và đi khỏi. Trên đường về, họ
thấy một người đang đứng một mình, một cảnh sát trẻ đang tựa vào chiếc xe
jeep, tay khoanh lại và bao súng căng phồng lủng lẳng bên hông, vừa ngáp
vừa nhìn theo họ.

Trong quán của Muhammed, thằng bé gầy nhẳng đứng sau quầy giải thích

rằng ông chủ của nó đột nhiên quyết định nghỉ để đi dạo rồi. Beate hỏi khi
nào ông ta trở về nhưng thằng bé lúng túng lắc đầu, chỉ lên mặt trời và bảo,
“Trancoso.”

Cô lễ tân khách sạn bảo rằng đoạn đường mười ba cây không nghỉ dọc con

đường cát trắng dẫn tới Trancoso là điểm hút khách nhất ở d’Ajuda. Ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.