KẺ BÁO THÙ - Trang 293

nhà thờ Công giáo ở quảng trường, nó cũng là điểm hút khách duy nhất.

“Ừm. Sao quanh đây vắng người thế, senhora?” Harry hỏi. Cô ta mỉm

cười và chỉ ra biển.

Giờ thì họ đã ra đó. Trên bãi cát bỏng rát, trải dài tít tầm mắt về cả hai

phía dưới hơi nóng bốc lên. Có những người đi tắm nắng đang nằm như xác
chết trong quan tài, những người bán dạo trên bãi biển lê bước qua cát lún,
lom khom bên dưới cái túi ướp lạnh và bao đựng quả tươi, những người pha
chế đó uống cười toe toét sau quầy bar dựng tạm có loa thùng đang phát nhạc
samba tưng bừng dưới cái mái lợp rạ, và những vận động viên lướt sóng mặc
đồng phục quốc gia màu vàng, môi quết ôxít kẽm màu trắng. Và hai người
đang đi về phía Nam, tay xách giày. Một người mặc quần soóc, áo thiếu vải
và đội cái mũ rơm mà cô đã thay từ lúc ở khách sạn, người kia vẫn để đầu
trần, mặc bộ vest linen nhàu nhĩ.

“Cô ta bảo mười ba cây số phải không?” Harry hỏi, thổi bay giọt mồ hôi

đang đọng trên chóp mũi.

“Trời sẽ tối trước khi chúng ta tới được đó,” Beate nói và chỉ tay. “Nhìn

xem, mọi người về hết rồi kìa.”

Có một vệt đen chạy dài dọc theo bãi biển, có vẻ như là một đoàn người

dài dằng dặc đang trên đường về nhà với vầng mặt trời chiếu sau lưng.

“Đúng là cái mà chúng ta đã yêu cầu còn gì.” Harry nói, chỉnh lại kính

râm. “Một đoàn người gồm toàn bộ dân làng d’Ajuda. Chúng ta sẽ phải căng
mắt ra mà nhìn. Nếu không thấy Muhammed thì biết đâu lại may mắn đụng
phải đúng Lev.”

Beate mỉm cười. “Cá anh một trăm là chúng ta sẽ không gặp được hắn.”
Những khuôn mặt lướt qua dưới cái nóng. Đen, trắng, trẻ, già, xấu, đẹp,

phê thuốc, tỉnh táo, tươi cười, quạu quọ. Những quán bar và quầy cho thuê
ván lướt sóng đều đã biến mất. Họ chỉ còn nhìn thấy cát và biển ở bên trái, và
rừng cây rậm rịt ở bên phải. Đó đây, người ta ngồi thành từng nhóm với mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.