KẺ BÁO THÙ - Trang 316

“Nghĩ là tốt. Cứ nghĩ đi. Tôi có hẹn với Stella. Ừm, thật ra là vài ly Stella.

Và nếu tôi lên kịp chuyến bay về Oslo…”

“Thượng lộ bình an, Øystein.”
Harry đứng đó, tay vẫn cầm ống nghe, cân nhắc xem liệu có nên ném nó

vào gương không. Khi anh tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh hy vọng là cuộc
trò chuyện với Øystein chỉ là mơ. Mà đúng là thế thật. Sáu hay bảy phiên bản
khác nhau.

Raskol ngồi đó, đầu gục vào lòng bàn tay trong lúc Harry nói. Hắn không
động đậy hay ngắt lời anh trong lúc anh thuật lại chuyện đã tìm ra Lev Grette
và chuyện cái điện thoại di động của anh chính là nguyên nhân khiến họ vẫn
không tìm ra bằng chứng chống lại kẻ đã giết Anna. Khi Harry nói xong,
Raskol khoanh tay lại và từ từ ngẩng đầu lên. “Anh đã phá xong vụ án của
mình rồi, nhưng vụ án của tôi vẫn chưa được phá.”

“Tôi không xem đó là vụ án của tôi và vụ án của ông, Raskol. Trách

nhiệm của tôi…”

“Nhưng tôi thì có, Spiuni,” Raskol cắt ngang. “Tôi điều hành một đội

quân.”

“Ừm. Ý ông chính xác là gì?”
Raskol nhắm mắt lại. “Tôi đã kể cho anh nghe về cái lần Ngô Vương mời

Tôn Tử dạy cho các cung nữ về binh pháp chưa nhỉ, Spiuni?”

“Ừm, chưa.”
Raskol mỉm cười. “Tôn Tử là nhà trí thức, và ông ta bắt đầu bằng việc giải

thích chính xác và mô phạm về cách hành quân cho đám cung nữ. Khi tiếng
trống vang lên, họ không chịu hành quân mà cứ khúc khích hoặc cười to. Tôn
Tử bèn nói, ‘Nếu mệnh lệnh của vị tướng không được hiểu thì đó là lỗi của vị
tướng,’ và giải thích thêm một lần nữa. Nhưng chuyện tương tự vẫn xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.