KẺ BÁO THÙ - Trang 347

“Tôi chẳng hứng thú gì với trò này,” Harry thì thào với Beate. “Tôi chuồn

đây.”

Cô nhìn anh với vẻ quở trách.
“Coi chừng!” Cái nút bần nổ tung rồi phóng thẳng lên trần nhà. “Mọi

người cầm cốc lên nào!”

“Xin lỗi!” Harry nói. “Hẹn gặp ngày mai nhé.”
Anh đi qua phòng để lấy áo khoác. Trong thang máy đi xuống, anh tựa vào

thành thang máy. Tối qua, anh mới được ngủ có vài tiếng trong căn nhà gỗ
của Albu. Sáu giờ sáng nay anh đã lái xe tới ga tàu ở Moss, tìm một trạm điện
thoại công cộng và số của đồn cảnh sát Moss để báo về cái xác trên bờ biển.
Anh biết họ sẽ gọi cho cảnh sát Oslo xin trợ giúp. Khi anh về tới Oslo lúc tám
giờ, anh bèn tới quán Kaffebrenneriet ở Ullevalsveien và uống một tách
cortado

*

cho tới lúc chắc chắn vụ án đó đã được giao cho những người khác

và anh có thể trở về văn phòng bình an.

Cửa thang máy trượt mở, Harry bước ra rồi đi qua cửa tự động. Bước vào

bầu không khí mùa thu lạnh giá, quang đãng của Oslo, vốn được báo cáo là ô
nhiễm hơn không khí ở Bangkok. Anh tự nhủ rằng không việc gì phải vội và
buộc mình bước chậm lại. Hôm nay, anh không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện
gì, chỉ ngủ và hy vọng là sẽ không mơ thấy gì hết. Hy vọng ngày mai tất cả
mọi cánh cửa đều khép lại sau lưng anh.

Tất cả, trừ một cánh cửa. Cánh cửa sẽ không bao giờ khép lại, cánh cửa

mà anh không muốn khép lại. Nhưng anh sẽ chưa nghĩ tới nó, cho tới ngày
mai. Rồi anh sẽ đi dạo với Halvorsen ngoài bờ sông Akerselva. Dừng lại bên
cái cây mà họ đã tìm thấy xác cô. Dựng lại lần thứ một trăm chuyện đã xảy
ra. Không phải bởi họ đã quên mất điều gì, mà là để lấy lại cái cảm giác đó,
cái mùi xộc vào mũi đó. Nghĩ đến mà anh đã thấy sợ.

Anh đi theo lối mòn giữa đám cỏ. Lối đi tắt. Anh không nhìn về phía nhà

tù xám xịt bên trái. Nơi Raskol lúc này hẳn đã tạm cất bàn cờ vào hộp. Họ sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.