KẺ BÁO THÙ - Trang 349

Anna Bethsen hay không. Chúng tôi không còn chắc chắn rằng đây là một vụ
tự sát nữa. Tôi biết là một đồng nghiệp của tôi đang tự mình tiến hành điều
tra và tôi không rõ là chị đã nói chuyện với anh ta chưa.”

Tom Waaler từng nghe nói rằng động vật, nhất là những loài săn mồi, có

thể đánh hơi thấy nỗi sợ hãi. Điều đó không làm anh ta ngạc nhiên. Anh ta
chỉ ngạc nhiên là không phải tất cả mọi người đều đánh hơi thấy nỗi sợ hãi.
Nỗi sợ hãi có mùi hăng gắt, thoảng qua như nước đái bò.

“Chị sợ gì vậy, chị Monsen?”
Hai đồng tử của chị ta càng dãn rộng ra hơn nữa. Cần ăng ten của Waaler

lúc này rung tít.

“Sự giúp đỡ của chị rất quan trọng đối với chúng tôi,” Waaler nói. “Khía

cạnh quan trọng nhất trong mối quan hệ giữa cảnh sát và người dân là sự
thành thật, chị có đồng ý không?”

Mắt chị ta lơ đãng nhìn đi chỗ khác và anh ta bèn đánh bạo: “Tôi tin là

đồng nghiệp của tôi có dính dáng gì đó đến vụ án này.”

Cái cằm chị ta trễ xuống và chị ta nhìn Waaler với ánh mắt bất lực. Trúng

phóc.

Họ ngồi trong bếp. Những bức tường màu nâu đầy những nét vẽ của trẻ con.
Waaler đoán chị ta là một bà dì có cả đàn cháu. Anh ta ghi chép trong lúc chị
ta nói.

“Tôi nghe thấy một tiếng rầm trong hành lang, và khi tôi đi ra thì thấy một

người đàn ông lăn kềnh trên đầu cầu thang trước cửa nhà tôi. Anh ta rõ ràng
là bị ngã nên tôi đã hỏi xem anh ta có cần giúp đỡ gì không, nhưng anh ta nói
gì nghe chẳng rõ. Tôi bèn đi lên tầng trên và bấm chuông nhà Anna Bethsen,
nhưng cũng không thấy ai trả lời. Khi đi xuống tôi đỡ anh ta dậy. Mọi thứ
trong túi anh ta văng tung tóe. Tôi nhặt được ví của anh ta, trong đó có tên và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.