KẺ BÁO THÙ - Trang 348

không bao giờ tìm được thứ gì ở Larkollen hay bất cứ đâu khác để định tội
tên Di gan đó hay bất cứ tay chân nào của hắn, ngay cả khi chính Harry đảm
trách vụ này. Họ sẽ phải theo đuổi lâu đến khi nào cần thiết. Kẻ Hành quyết
đã chết. Arne Albu đã chết. Công lý giống như nước, Ellen từng nói vậy. Nó
luôn tìm được một cách nào khác. Họ biết điều đó không đúng, nhưng ít ra
thì đó là một lời nói dối đôi lúc có thể giúp họ khuây khỏa.

Harry nghe thấy tiếng còi hụ. Anh đã nghe quen từ lâu rồi. Những chiếc xe

màu trắng gắn đèn màu xanh quay tít chạy vụt qua anh và đi khuất xuống
dưới phố Grønlandsleiret. Anh đã cố gắng không nghĩ đến lý do mà chúng
được gọi đi. Có lẽ chẳng liên quan tới anh. Mà nếu có thì cũng phải đợi đã.
Đến mai.

Tom Waaler nhận ra là anh ta đến quá sớm. Những người dân sống trong tòa
chung cư sơn vàng nhạt này còn nhiều việc khác để làm hơn là ru rú trong
nhà suốt ngày. Anh ta vừa nhấn cái nút cuối cùng trên hàng nút. Anh ta đang
quay người định bước đi thì nghe thấy cái giọng lẹt xẹt trong loa kín: “A lô?”

Waaler quay phắt lại. “Xin chào, đó có phải là…” Anh ta nhìn vào bảng

tên cạnh cái nút. “Astrid Monsen không?”

Hai mươi giây sau, anh ta đã đứng ở đầu cầu thang, nhìn vào khuôn mặt

lốm đốm tàn nhang, sợ sệt đang ngó nhìn anh ta từ phía sau khóa dây xích an
toàn.

“Tôi vào được chứ, chị Monsen?” anh ta hỏi, nhe hàm răng của mình ra

trong nụ cười đặc biệt của David Hasselhoff.

“Không thì hơn,” chị ta nói the thé. Có lẽ chị ta không xem phim

Baywatch.

Anh ta bèn giơ thẻ ngành ra.
“Tôi tới để hỏi xem liệu chị có thể cung cấp thông tin gì về cái chết của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.