KẺ BÁO THÙ - Trang 388

tranh và lướt những đầu ngón tay qua những cục sơn dầu. Nếu chúng đang
trò chuyện với anh thì anh chẳng hiểu chúng nói gì cả.

Rồi anh đi vào bếp.
Bếp bốc mùi rác và mỡ ôi. Anh mở cửa sổ ra, xem xét đống đĩa và dao kéo

trong bồn rửa. Chúng đã được tráng nhưng chưa được rửa. Anh dùng nĩa
chọc chọc những mẩu thức ăn đã rắn lại. Tách một mẩu bé xíu màu đỏ trong
nước xiết ra. Cho vào miệng. Ớt Nhật.

Hai ly rượu vang nằm sau cái chảo lớn. Một ly còn dính ít cặn mịn màu

đỏ, còn ly kia có vẻ như đã không được dùng đến. Harry đưa cái ly lên mũi
ngửi, nhưng chỉ thấy mùi một chiếc ly ấm. Ngoài những cái ly uống rượu
vang còn có hai cái cốc thường. Anh tìm thấy một cái khăn lau bát để có thể
cầm mấy cái ly giơ ra trước ánh sáng mà không để lại dấu vân tay. Một cái
sạch, còn cái kia phủ một lớp dinh dính. Anh dùng móng tay cạo lớp dính đó
và mút ngón tay. Đường. Có vị cà phê. Coca ư? Harry nhắm mắt lại. Rượu
vang và Coca? Không. Là nước và rượu vang cho một người. Coca và cái ly
không đụng đến cho người kia. Anh quấn cái ly trong mảnh khăn và nhét nó
vào túi áo khoác. Trong cơn bốc đồng, anh đi vào phòng tắm, xoáy mở nắp
bồn chứa nước bồn cầu và lần sờ bên trong. Không thấy gì.

Bước ra phố, anh nhìn thấy những đám mây từ đằng Tây đang ùn ùn kéo

tới và không khí trở nên lạnh tê. Harry cắn môi dưới. Anh quyết định rồi rảo
bước về phía phố Vibes.

Harry ngay lập tức nhận ra gã trai đứng sau quầy ở cửa hàng khóa.
“Xin chào, tôi tới từ Sở Cảnh sát,” Harry nói, hy vọng thằng nhóc không

hỏi tới cái thẻ ngành anh cất trong túi áo khoác bỏ lại nhà Vigdis Albu ở
Slemdal.

Gã trai đặt tờ báo xuống. “Tôi biết.”
Nỗi hoảng hốt choán lấy Harry trong một giây.
“Tôi nhớ anh đã tới đây lấy một chiếc chìa khóa.” Gã trai cười toe. “Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.