nhớ tất cả các khách hàng của mình.”
Harry hắng giọng. “Ừm, tôi không hẳn là một khách hàng.”
“Vậy sao?”
“Không, chiếc chìa khóa đó không phải lấy cho tôi. Nhưng đó không phải
là lý do…”
“Phải là của anh chứ,” gã trai cắt ngang. “Một chiếc chìa khóa hệ thống,
phải không?”
Harry gật đầu. Từ khóe mắt, anh nhìn thấy một chiếc xe tuần tra đang
chầm chậm chạy qua. “Chính là tôi đang muốn hỏi về chìa khóa hệ thống.
Tôi không biết là làm thế nào mà một người bên ngoài lại có thể có được bản
sao của một chiếc chìa khóa hệ thống như thế. Ví dụ như một cái chìa
Trioving.”
“Không thể,” gã trai nói với cái giọng chắc như đinh đóng cột của một
người hay đọc các tạp chí khoa học có hình minh họa. “Chỉ Trioving mới có
thể làm thêm một bản sao sử dụng được. Vì thế cách duy nhất là làm giả giấy
xin phép viết tay của ban quản lý chung cư. Nhưng ngay cả chuyện đó cũng
sẽ bị phát hiện khi anh tới lấy chiếc chìa khóa vì chúng tôi sẽ hỏi thẻ căn
cước của anh và so lại với danh sách các chủ căn hộ trong tòa nhà.”
“Nhưng tôi đã lấy được một cái chìa khóa hệ thống trong này. Và đó lại là
chìa khóa của người khác.”
Gã trai nhíu mày. “Không, tôi nhớ khá rõ là anh đã chìa thẻ căn cước ra và
tôi đã kiểm tra tên. Anh nghĩ là mình đã lấy chìa khóa của ai?”
Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính sau quầy, Harry thấy chiếc xe cảnh
sát kia chạy ngược lại.
“Thôi bỏ qua đi. Có cách nào khác để đánh thêm một chiếc chìa khóa
không?”
“Không. Trioving, cái công ty đã đánh những cái chìa này, chỉ nhận đơn
đặt hàng từ những khách hàng được ủy quyền giống như chúng tôi thôi. Và,