KẺ BÁO THÙ - Trang 409

“Chúng ta không thể cứ tiếp tục kiểu gặp gỡ như thế này,” Øystein nói.

Anh ta nhìn vào gương và nhìn Harry mặc bộ áo liền quần màu đen mà anh ta
đã mua hộ cho anh từ nhà.

“Có mang xà beng đi không đấy?” Harry hỏi.
“Trong cốp ấy. Nhỡ tên đó có nhà thì sao?”
“Người có nhà thường sẽ nghe điện thoại.”
“Thế nhỡ hắn về lúc cậu đang ở trong nhà hắn?”
“Thế thì làm như tôi đã dặn: hai tiếng còi ngắn.”
“Được rồi, được rồi, nhưng tôi không biết gã đó trông thế nào.”
“Khoảng ba mươi, tôi đã nói rồi còn gì. Thấy ai giống thế đi vào nhà số 9

thì bấm còi lên.”

Øystein đánh xe vào cạnh một tấm biển CẤM ĐỖ tại một khúc phố xoắn

ô nhiễm đông nghịt xe cộ được nhắc tới trên trang 256 một cuốn sách đầy bụi
có tựa đề Ủy viên hội đồng Thành Phố IV trong một thư viện công cộng ở
gần đó là ‘con phố cực kỳ u ám, khó coi có tên là Thoa Olsens’. Nhưng tối
nay thì nó lại cực kỳ thích hợp với Harry. Tiếng ồn ào, xe cộ phóng qua và
bóng tối sẽ ngụy trang cho anh và chiếc taxi đang đợi.

Harry nhét thanh xà beng vào ống tay áo khoác da và rảo bước sang

đường. Anh nhẹ người khi thấy có ít nhất hai mươi cái chuông bên ngoài nhà
số 9. Điều đó sẽ cho anh khá nhiều lựa chọn nếu trò bịp của anh không hiệu
quả ngay lần đầu. Tên Alf Gunnerud đứng thứ hai phía bên phải. Anh ngước
nhìn phía bên phải của tòa nhà. Những ô cửa sổ trên tầng bốn tối om. Harry
bèn bấm chuông tầng trệt. Một giọng nữ đang ngái ngủ cất lên.

“Xin chào, tôi đang cố gắng liên lạc với Alf,” Harry nói. “Nhưng ở đó

người ta bật nhạc to đến mức không nghe thấy tiếng chuông. Tức là Alf
Gunnerud ấy. Anh thợ khóa ở tầng bốn. Cô làm ơn mở cửa giùm tôi được
không?”

“Đã quá nửa đêm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.