KẺ BÁO THÙ - Trang 44

Nghệ thuật sắp đặt. Rất giống với tác phẩm ‘Tiếp xúc’, mà em chắc là anh
chưa quên.”

“Ý em là cái hộp để trên cái bàn phủ một tấm vải mà em có thể nhét bàn

tay mình vào được ấy hả? Và trong đó là cả đống bàn tay giả mà em có thể
bắt?”

“Hoặc là vuốt ve. Hoặc tán tỉnh. Hoặc từ chối. Chúng có công cụ đốt nóng

trong đó để duy trì nhiệt độ cơ thể và là một trò hết sảy, phải không. Người ta
cứ tưởng có ai đó đang nấp dưới gầm bàn. Tới đây em cho anh xem cái này.”

Anh đi theo cô tới căn phòng ở cuối căn hộ, đến đây cô kéo hai cánh cửa

trượt ra. rồi cô nắm tay anh kéo vào trong bóng tối với cô. Khi đèn bật sáng,
thoạt tiên Harry đứng im nhìn chằm chằm vào cái đèn bàn. Đó là một cái đèn
bàn mạ vàng thông thường được làm thành hình một người đàn bà tay cầm
cân, tay cầm kiếm. Ba bóng đèn được đặt trên mép ngoài của thanh kiếm,
trên cái cân và đầu của người đàn bà, rồi khi Harry quay lại, anh nhìn thấy
từng bóng đèn chiếu vào một bức tranh sơn dầu. Hai bức treo trên tường, còn
bức thứ ba, rõ rằng là vẫn chưa hoàn tất, nằm trên giá với một bảng màu lem
nhem màu nâu vàng, buộc chặt vào góc trái.

“Loại tranh gì vậy?” Harry hỏi.
“Chân dung. Anh không thấy sao?”
“À, ừ. Kia là mắt à?” Anh chỉ. “Còn kia là miệng?”
Anna nghiêng đầu. “Tùy anh hiểu. Có ba người đàn ông.”
“Có ai anh biết không?”
Anna trầm ngâm nhìn Harry hồi lâu rồi mới trả lời. “Không. Em không

nghĩ là anh biết người nào, Harry, nhưng anh có thể tìm hiểu họ nếu anh thật
lòng muốn.”

Harry ngắm mấy bức tranh kỹ hơn. “Hãy nói cho em xem anh thấy gì.”
“Anh thấy anh chàng hàng xóm có cái xe trượt tuyết có ghế tựa. Anh thấy

một người đàn ông đi ra từ phòng sau ở chỗ cửa hàng khóa khi anh rời khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.