KẺ BÁO THÙ - Trang 440

Harry vốn hay hoài nghi. Nhưng đến một ngưỡng nào đó, ta cũng phải có
niềm tin, để cuộc sống được sáng tỏ hoặc để ta hiểu được cuộc sống.

Anh lau khô người, cạo râu và thay áo sạch. Soi vào gương, anh nhe răng

ra. Oleg bảo rằng răng anh ố vàng làm Rakel đã bật cười hơi to. Trên gương,
anh thấy bản in của cái email đầu tiên mà TBK gửi, ghim trên bức tường đối
diện. Mai anh sẽ gỡ xuống và đính tấm ảnh hai anh em lên. Ngày mai. Anh
nhìn cái thư trong gương. Kỳ lạ là anh không hề nhận ra vào cái buổi tối anh
đứng trước gương và cảm thấy yếu mất gì đó. Harry và em gái. Chắc là vì khi
nhìn thứ gì đó qua thường xuyên thì dần dần người ta sẽ không còn thấy nó
nữa. Không nhìn ra. Anh nhìn kỹ cái email trong gương. Rồi anh gọi taxi, xỏ
giày sẵn và đợi. Nhìn đồng hồ đeo tay. Giờ này chắc taxi đã tới rồi. Đi thôi.
Nhưng anh nhận ra là anh lại nhấc ống nghe lên và đang bấm số.

“Aune đây.”
“Tôi muốn ông đọc lại những email đó lần nữa và nói cho tôi biết ông

nghĩ chúng do đàn ông hay phụ nữ viết.”

KEBAB

Qua đêm thì tuyết tan. Astrid Monsen vừa ra khỏi tòa nhà và băng qua mặt
đường nhựa đen, ướt át tới phố Bogstadveien thì thấy anh chàng cảnh sát tới
vàng vỉa hè đối diện

*

. Mạch đập của chị ta, cũng giống như tốc độ chân bước,

tăng vọt. Chị ta cắm cúi nhìn về phía trước, hy vọng anh cảnh sát không phát
hiện thấy mình. Những tấm ảnh Alf Gunnerud đăng trên báo và cánh điều tra
viên cứ lên lên xuống xuống cầu thang suốt nhiều ngày phá rối lịch làm việc
lặng lẽ hằng ngày của chị ta. Nhưng giờ thì xong rồi, chị ta đã tự nhủ.

Chị ta hấp tấp đi về phía vạch sang đường dành cho người đi bộ. Tới tiệm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.