KẺ BÁO THÙ - Trang 463

cô ấy lấy điện thoại di động ra khỏi tôi áo khoác của tôi dễ như không rồi đẩy
tôi ra khỏi cửa. Sau khi tôi đi rồi, cô ấy cũng đi tới phòng kho của tôi ở tầng
hầm tòa nhà. Tại đó, cô ấy kết nối điện thoại di động của tôi với cái máy tính
xách tay. Khi về đến nhà, cô ấy rón rén đi lên gác. Astrid Monsen đã nghe
thấy tiếng chân cô ấy, nhưng lại nghĩ là bà Gundersen ở tầng ba. Rồi cô ấy
chuẩn bị tinh thần cho màn cuối trước khi để cho những việc còn lại tự xảy
ra. Đương nhiên là cô ấy biết tôi sẽ điều tra vụ án, dù chính thức hay không,
vì thế cô ấy đã để cho tôi hai patrin. Cô ấy cầm súng bằng tay phải, biết rằng
tôi biết cô ấy thuận tay trái. Rồi cô ấy đặt tấm ảnh vào trong giày.”

Môi Raskol nhấp nhỉnh, nhưng không một âm thanh nào lọt qua.
Harry đưa tay lên vuốt mặt. “Nét vẽ cuối cùng của kiệt tác đó là bóp cò

súng.”

“Nhưng tại sao?”Raskol thì thào.
Harry nhún vai. “Anna là một người cực đoan. Cô ấy muốn trả thù những

người cô ấy cho là đã lấy đi lẽ sống của mình. Đó chính là tình yêu. Những
kẻ có tội là Albu, Gunnerud và tôi. Và cả gia đình ông nữa. Nói tóm lại là thù
hận đã chiến thắng.”

“Vớ vẩn,” Raskol nói.
Harry quay lại và nhấc tấm ảnh chụp Raskol và Stefan trên tường xuống,

đặt lên chiếc bàn giữa họ. “Chẳng phải thù hận luôn chiến thắng trong gia
đình ông sao, Raskol?”

Raskol ngửa đầu ra sau và nốc cạn cái ly. Rồi mỉm cười tươi rói.
Harry nhớ lại những giây sau đó như đoạn băng tua nhanh. Sau mấy giây

đó anh đã nằm trên sàn, bị Raskol kẹp cổ, mắt đầy rượu Calvados xộc lên
mũi anh và cái mép lởm chởm của cái chai bị đập vỡ kề sát cổ anh.

“Chỉ có một thứ nguy hiểm hơn huyết áp quá cao, Spiuni ạ,” Raskol thì

thào. “Và đó là huyết áp quá thấp. Vì vậy, hãy nằm yên đi.”

Harry nuốt khan và cố nói gì đó, nhưng Raskol càng siết chặt hơn và câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.