KẺ BÁO THÙ - Trang 466

Spiuni?”

Harry nhún vai. “Ông đã can thiệp để các quan tòa ở Moscow quyết định

cho Rakel giữ Oleg. Tôi cũng sẽ cho ông cơ hội để ông giữ lấy người thân
duy nhất còn lại của mình.” Anh lôi cái còng tay ra khỏi túi áo khoác và đặt
lên bàn. “Dù ông quyết định thế nào thì tôi cũng xem như giờ hai ta đã hết
nợ.”

“Hết nợ ư?”
“Ông đã đảm bảo người thân của tôi trở về. Cho nên tôi cũng đã làm như

vậy với ông.”

“Tôi nghe anh nói rồi, Harry. Nhưng thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là tôi sẽ nói ra tất cả mọi chuyện tôi biết về vụ sát hại Arne Albu.

Và chúng tôi sẽ dùng mọi cách để truy ra ông.”

Raskol nhướng một bên lông mày. “Bỏ cuộc đi, Spiuni, thế sẽ dễ dàng hơn

cho anh đấy. Anh biết là anh sẽ không tìm được bằng chứng nào chống lại
tôi, vậy thì cố để làm gì?”

“Bởi vì chúng tôi là cảnh sát,” Harry nói. “Chứ không phải các cung nữ

cười rúc rích.”

Mắt Raskol vẫn không rời mắt Harry. Rồi hắn hơi cúi đầu.
Đến ngưỡng cửa, Harry quay lại. Người đàn ông gầy gò đang ngồi cúi đầu

bên cái bàn nhựa, bóng tối che khuất khuôn mặt.

“Ông có từ giờ tới nửa đêm mai, Raskol. Rồi mấy người cảnh sát đó sẽ

đưa ông trở lại nhà tù.”

Tiếng còi xe cứu thương hú vang, cắt ngang tiếng xe cộ chạy trên phố

Finnmarkgata, lúc hú lên, lúc lại lặng đi như thể đang tìm kiếm một giọng
điệu trong trẻo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.