KẺ BÁO THÙ - Trang 48

nụ hôn tạm biệt mà cũng thấy cắn rứt đến vậy? Harry cố gắng hít thở sâu và
đều đặn để tập trung nghĩ tới những ngả thoát có thể có từ phố Bogstadveien
qua Industrigata. Ý nghĩ về cô cứ liên tục lẻn vào, rồi bị đẩy bật ra, rồi lại vào
tiếp. Anh vẫn ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Cảm thấy người cô áp sát vào
anh thật êm ái. Sự dai dẳng của lưỡi cô.

ỚT

Những ánh nắng đầu tiên vừa vượt qua đỉnh núi Ekcherg, lọt qua rèm cửa kéo
lên nửa chừng trong phòng họp của Đội Hình sự và lách vào giữa những nếp
gấp trên vùng da quanh đôi mắt nheo lại của Harry. Rune Ivarsson đứng giữa
chiếc bàn dài, hai chân giạng ra, nhún nhảy trên hai bàn chân, tay chắp sau
lưng. Một tờ giấy đặt trên giá vẽ có dòng chữ CHÀO MỪNG màu đỏ to
tướng ở phía sau ông ta. Harry đoán đây là thứ mà Ivarsson đã học lỏm được
trong một buổi hội nghị chuyên đề về thuyết trình và đã miễn cưỡng cố kiềm
chế không ngáp khi vị Trưởng Đơn vị Chống Cướp bắt đầu trình bày.

“Chào các anh chị. Tám người chúng ta đang ngồi quanh bàn đây sẽ họp

thành một đội để điều tra vụ cướp ngân hàng xảy ra tại Bogstadveien hôm thứ
Sáu vừa qua.”

“Giết người,” Harry lẩm bẩm.
“Xin lỗi anh nói gì?”
Harry ngồi thẳng lại trên ghế. Ánh nắng đáng ghét làm anh quay hướng

nào cũng vẫn bị chói. “Tôi nghĩ phải tiến hành điều tra dựa trên căn cứ rằng
đây là một vụ giết người mới là chính xác.”

Ivarsson mỉm cười giễu cợt. Không phải với Harry, mà là với những người

khác đang ngồi xung quanh bàn mà ông ta vừa liếc nhanh. “Tôi nghĩ rằng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.