KẺ BÁO THÙ - Trang 482

Harry cảm thấy tóc gáy anh dựng đứng.

“Ngay bây giờ,” Beate nói.
“Được.” Trond gật đầu như thể vừa hiểu ra điều gì, rồi lại mỉm cười.

“Chắc chắn rồi.” Anh ta đi tới chỗ cái ghế băng nơi có hai chiếc vợt tennis ló
ra từ bên dưới cái áo khoác màu xám. Đôi giày của anh ta lê trên nền đất nện.

“Hắn mất bình tĩnh rồi,” Beate thì thào. “Tôi sẽ còng tay hắn.”
“Đừng…” Harry nói và chộp lấy cánh tay cô, nhưng cô đã xô cổng bước

vào trong. Thời gian như là dài ra, phồng lên như tức khí và giữ Harry lại,
làm anh bất động. Qua hàng rào sắt, anh thấy Beate vớ lấy cái còng tay móc ở
thắt lưng. Anh nghe thấy tiếng bước chân của Trond trên nền sân đất nện.
Những bước chân ngắn. Như một phi hành gia. Bàn tay của Harry tự động
lần tìm khẩu súng trên cái bao súng đeo vai bên trong áo khoác.

Beate chỉ vừa nói được câu “Grette, tôi xin lỗi…” thì Trond tới được chỗ

cái ghế băng và luồn nhanh tay xuống bên dưới chiếc áo khoác. Thời gian lúc
này đã bắt đầu giống như sinh thể, co và duỗi trong khoảnh khắc. Harry cảm
thấy bàn tay anh đang nắm lại quanh báng súng, biết rằng có một quãng bất
tận giữa giây phút này và việc rút súng ra, nạp đạn vào, tháo chốt an toàn và
ngắm bắn. Phía dưới cánh tay giơ lên của Beate, anh thoáng thấy một tia sáng
lóe lên phản xạ ánh mặt trời.

“Tôi cũng vậy,” Trond nói, nâng khẩu AG3 màu xám thép và xanh ô liu

lên vai.

Cô lùi lại một bước.
“Cô bạn thân mến,” Trond nói nhẹ nhàng. “Đứng yên vào nếu cô muốn

sống thêm vài giây nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.