KẺ BÁO THÙ - Trang 498

quá xa. Beate đếm những hình ảnh, những mùa hè, những nụ hôn và những
thất bại. Nhiều quá, đến mức cô ngạc nhiên sao lại nhiều đến vậy. Cô nhớ lại
những khuôn mặt, Paris, Praha, nụ cười bên dưới hàng tóc mái màu đen, một
lời tỏ tình vụng về, câu hỏi nín thở và sợ hãi: Nó có đau không? Và một nhà
hàng San Sebastian mà cô có thời không đủ tiền trả, nhưng vẫn đặt bàn. Có lẽ
suy cho cùng cô vẫn nên thấy biết ơn?

Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ đó khi khẩu súng đẩy nhẹ trán cô. Những

hình ảnh vụt biến mất, chỉ còn lại một cái màn hình trắng xóa, nhiễu loạn,
xèo xèo. Cô tự hỏi: tại sao cha chỉ đứng bên cạnh mình? Tại sao ông không
yêu cầu mình điều gì đó? Ông chưa bao giờ làm vậy. Và cô ghét ông vì thế.
Chẳng nhẽ cha không hiểu đó là điều duy nhất cô khao khát, được làm việc gì
đó cho ông, bất cứ việc gì? Cô đã tới nơi ông tìm tới, nhưng khi tìm ra tên
cướp đó, kẻ giết người đó, kẻ khiến vợ mất chồng, và muốn trả thù cho cha,
cho họ, thì ông lại chỉ đứng bên cô, im lặng như mọi khi, và chối từ.

Giờ thì cô đang đứng vào vị trí của ông. Như tất cả những người hằng đêm

cô vẫn xem trên băng ghi hình từ khắp nơi trên thế giới trong Nhà Đau đớn,
băn khoăn không hiểu họ đang nghĩ gì. Giờ thì đến lượt cô, thế mà cô vẫn
không biết.

Rồi có ai đó tắt ánh sáng đi, mặt trời biến mất và cô chìm trong giá lạnh.

Cô lại tỉnh dậy trong cái lạnh. Như thể lần tỉnh giấc đầu tiên chỉ là một phần
của một giấc mơ mới. Và cô lại bắt đầu đếm. Nhưng giờ thì cô đang đếm
những nơi cô chưa từng đến, những người cô chưa từng gặp, những giọt nước
mắt cô chưa từng rơi, những lời cô chưa từng nghe.

“Có chứ,” Harry đáp. “Tôi có bằng chứng này.” Anh lôi ra một tờ giấy và đặt
nó lên cái bàn dài.

Ivarsson và Møller cùng nhoài tới, cụng cả đầu vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.