KẺ BÁO THÙ - Trang 55

dõi đã tới đây, tốp đầu vào lúc tám giờ tối thứ Sáu, tốp sau…”

“Được rồi, Ola,” Ivarsson nói. “Hãy nói luôn kết quả anh tìm được.”
Ola bật cười vẻ bồn chồn. Nghe như tiếng kêu ngập ngừng của con hải âu.
“Thế nào?”
“Espen Vaaland nghỉ ốm,” Ola nói. “Anh ta khá rành về bọn cướp ngân

hàng. Mai tôi sẽ cố gọi anh ta tới đây.”

“Cái mà anh định nói là…?”
Mắt Ola đảo như rang lạc quanh bàn. “Không nhiều lắm,” anh ta nói khẽ.
“Ola vẫn còn chưa quen với những vụ thế này,” Ivarsson nói và Harry

nhận thấy các cơ hàm của ông ta bắt đầu nghiến lại. “Ola muốn chắc chắn
một trăm phần trăm khi xác định danh tính của ai đó, và điều đó rất đáng biểu
dương, nhưng như thế thì quả là kỳ vọng hơi nhiều khi mà tên cướp…”

“Tên sát nhân.”
“… bịt kín người từ đầu tới chân, với chiều cao tầm trung, không để lộ

giọng, hành động khác thường và đi giày lớn hơn cỡ chân của mình.”
Ivarsson cao giọng. “Vì vậy, hãy cho chúng tôi toàn bộ danh sách, Ola. Kẻ
nào nằm trong cuộc đua?”

“Không có ai cả.”
“Phải có vài cái tên chứ!”
“Không,” Ola nói và nuốt khan.
“Anh đang định bảo chúng tôi rằng không ai đưa ra đề xuất nào, rằng tất

cả những kẻ cung cấp tin tình nguyện, những cảnh sát nằm vùng nhiệt huyết
đến thế, vốn luôn tự hào về những cuộc chạm trán hằng ngày với đám cặn bã
xấu xa nhất ở Oslo, những người mà mười vụ thì chín vụ nghe được những
lời xì xào về kẻ lái xe bỏ trốn, kẻ mang theo đồ ăn cắp, kẻ canh chừng, đột
nhiên lại không dám đưa ra dù chỉ là một phỏng đoán hay sao?”

“Họ có đưa ra phỏng đoán,” Ola nói. “Nhắc tới sáu cái tên.”
“Nào, vậy thì nói ra nhanh lên đi, chàng trai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.