KẺ BÁO THÙ - Trang 75

mạng mày đi!”

Một cái răng dính lủng lẳng vào lợi và máu ứa ra từ miệng kẻ không mặt

nọ, nhưng hắn nói như thể hắn không hề nhận thấy: Tôi thì không thể bảo vệ
việc giao phó thời gian và nguồn lực bằng những lý do cá nhân và duy tình
được. Đâu đó có tiếng điện thoại réo liên hồi.

“Lo cho cái mạng mày đi! Lo cho mạng mày như cô ta ấy!”
“Đừng để nó biến thành ám ảnh, Harry.” Harry cảm thấy cái miệng đó

đang nhai nòng súng.

“Cô ấy là đồng nghiệp của chúng ta, đồ khốn! Cô ấy là bạn…” Cái mặt nạ

mắc vào miệng Harry và làm anh khó thở. Nhưng giọng nói của kẻ không
mặt kia vẫn tiếp tục vang lên, không thèm đếm xỉa. “Tống cô ta đi rồi.”

“… thân nhất của tôi.” Harry siết cò súng. Chẳng có gì xảy ra. Anh mở

choàng mắt.

Ý nghĩ đầu tiên của Harry là anh vừa ngủ gật. Anh đang ngồi nguyên trên

cái ghế bành màu xanh đó nhìn vào cái màn hình ti vi tắt lịm. Nhưng cái áo
khoác thì mới xuất hiện. Nó đắp lên người anh, che kín một nửa khuôn mặt
anh; anh còn thấy vải ươn ướt ở miệng.

Ánh nắng đã rọi khắp căn phòng. Rồi anh cảm thấy đau như búa bổ. Nó

dội vào một dây thần kinh trong hốc mắt, hết lần này tới lần khác, với sự
chính xác đến tàn nhẫn. Kết quả là cơn đau vừa dữ dội vừa quen thuộc.

Anh cố gắng tua lại cuốn băng. Có phải là cuối cùng anh đã tới quán

Schrøder không? Có phải anh đã uống rượu tại nhà Anna không? Nhưng tất
cả đã đúng như anh sợ sự trống rỗng. Anh nhớ là mình đã ngồi trong phòng
khách sau khi nói chuyện với Anna qua điện thoại, nhưng sau đó thì hoàn
toàn chẳng nhớ gì.

Đúng lúc đó, thức ăn trong dạ dày trào lên. Harry bèn nhoài ra khỏi ghế và

nghe thấy tiếng chất nôn bắn tóe trên sàn gỗ. Anh rên rỉ, nhắm mắt lại và cố
gắng bỏ ngoài tai tiếng chuông điện thoại cứ réo ngằn ngặt. Khi máy trả lời tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.