KẺ BÁO THÙ - Trang 85

“Vâng, thế anh nghĩ là ai?”
Harry nhắm nghiền hai mắt. “Công việc ấy mà. Vừa có một vụ cướp nữa.”

Những lời nói đó có vị đắng như mật và cay như ớt. Cơn đau âm ỉ phía sau
mắt lại tái phát.

“Em đã cố gọi vào di động cho anh,” Rakel nói.
“Anh bị mất điện thoại.”
“Mất ư?”
“Để quên đâu đó, hoặc là bị móc trộm. Anh cũng chẳng biết nữa, Rakel

ạ.”

“Có chuyện gì trục trặc à, Harry?”
“Trục trặc á?”
“Nghe giọng anh có vẻ… căng thẳng.”
“Anh…”
“Ừm, sao?”
Harry hít vào. “Vụ xét xử thế nào rồi?”
Harry đang nghe nhưng không thể sắp xếp các từ theo trật tự thành câu có

nghĩa. Anh nghe lõm bõm được mấy cụm từ ‘tình trạng tài chính’, ‘tốt nhất
cho đứa trẻ’ và ‘phân xử’ và phỏng đoán là không có mấy tin tức mới. Cuộc
gặp tiếp theo với luật sư đã bị hoãn đến thứ Sáu; Oleg vẫn ổn, nhưng đã chán
ở khách sạn.

“Bảo với nó là anh đang mong hai mẹ con về đây,” anh nói.
Khi họ cúp máy, Harry đứng đó tự hỏi liệu anh có nên gọi lại không.

Nhưng để làm gì? Để nói với cô rằng anh đã được một cô bồ cũ mời đến ăn
tối mà anh lại chẳng hề nhớ chuyện gì đã xảy ra sao? Harry đặt tay lên chiếc
điện thoại để bàn, nhưng chuông báo cháy trong bếp bỗng kêu rinh lên. Và
khi anh vừa nhấc cái chảo xuống khỏi ngăn bên của bếp rồi mở toang cửa sổ
ra thì điện thoại lại réo. Sau này, ngẫm lại Harry thấy rằng giá Bjarne Møller
không gọi cho anh tối hôm đó thì mọi chuyện đã khác đi rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.