KẺ BÁO THÙ - Trang 96

TỰ SÁT

“Albert Camus từng nói rằng ‘Tự sát là vấn đề nghiêm túc thật sự của triết
học’,” Aune nói, ngửa mặt lên bầu trời xám xịt phía trên phố Bogstadveien.
“Bởi vì việc quyết định liệu cuộc đời có đáng sống hay không chính là câu trả
lời cho câu hỏi căn bản của triết học. Mọi chuyện khác - như, có phải là thế
giới có ba chiều hay không, hoặc trí óc có chín hay mười hai phạm trù - đều
xếp sau nó.”

“Ừm,” Harry đáp.
“Nhiều đồng nghiệp của tôi đã tiến hành nghiên cứu về lý do khiến con

người tự sát. Anh có biết họ đã tìm được nguyên nhân phổ biến nhất là gì
không?”

“Đó là điều mà tôi hy vọng là ông có thể giải đáp cho tôi.” Harry phải luồn

lách liên tục giữa dòng người đi trên vỉa hè chật hẹp để theo kịp nhà tâm lý
học béo phệ.

“Rằng họ không muốn sống thêm một phút nào nữa,” Aune nói.
“Nghe như là có người xứng đáng giành giải Nobel ấy nhỉ.” Harry đã gọi

cho Aune tối hôm trước và hẹn sẽ đón ông tại văn phòng của ông trên phố
Sporveisgata vào lúc chín giờ. Họ đi qua chi nhánh của ngân hàng Nordea và
Harry thấy cái thùng rác màu xanh vẫn để ở phía ngoài siêu thị 7-Eleven bên
kia đường.

“Chúng ta hay quên mất rằng quyết định tự tử thường xuất hiện ở những

người tỉnh táo và suy nghĩ hợp lý nhưng không còn thấy cuộc đời còn có gì
để tận hưởng nữa,” Aune nói. “Ví dụ như những người già đã mất đi bạn đời
của mình hay sức khỏe đang suy sụp.”

“Người phụ nữ này còn trẻ và đầy sức sống. Vậy thì cơ sở lý trí ở đâu?”
“Trước hết, anh phải định nghĩa lý trí là gì đã. Khi một người trầm cảm

chạy trốn nỗi đau bằng cách kết liễu cuộc đời mình, anh phải giả định là kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.