KẺ DỰ PHẦN - Trang 146

này. Vì vậy từ nay cả nhà sẽ dốc toàn lực, đầu tư cho anh phát triển sự
nghiệp. Tiền nong anh khỏi phải lo. Anh chỉ cần kiếm cho họ nhà mình cái
bằng phờ tờ sờ (PTS) hay tờ sờ (TS) gì gì đấy mang về thắp hương tại nhà
thờ họ là cả làng tha hồ lác mắt. Tiền ai kiếm chả được, mà kiếm mấy cho
vừa, nhưng học hành có phải ai cũng học được đâu, phải không anh? Nay
anh là người nhà nước, rồi có khi còn làm sếp nữa ấy chứ! Ối chà chà!

Cái thằng em quê kệch của gã xếch cái quần lên tận đầu gối rồi thượng

cả hai chân giày lên bàn mà cười ồ ồ. Gã giật mình vì cũng nghe thấy
những tiếng cười khác rúc rích ngay sau cánh cửa khép hờ.

- Thôi chú cứ cầm tiền về đi, tôi đang giờ làm việc. Có gì cuối tuần tôi

về quê rồi nói chuyện sau cũng được.

Câu chuyện của hai anh em gã chẳng mấy chốc đã lan ra khắp cơ

quan. Gã đi đâu cũng nghe người ta nheo nhéo gọi: “Anh Nhân phờ tờ sờ
ơi! Bao giờ đổi đời thì nhớ đến em nhé!”, khiến gã chỉ còn nước độn thổ
xuống đất. Gã giận thằng em chém to kho mặn, ăn nói bô lô ba la, làm xấu
mặt thằng anh. Bây giờ gã giữ chỗ làm còn chẳng nổi nữa là mơ tưởng ba
cái thứ danh hão. Quả thực gã muốn an phận, với đồng lương đủ sống và
không phải ganh đua. Gã sợ cuộc sống nơi thành thị. Như thế họa chăng chỉ
có về quê mà sống. Bây giờ nếu tự nhiên gã tò tò về làng thì thế

nào nhỉ?

*

- Trời đất, thế thì nhất chứ còn gì! Xã mở lớp dạy nghề cho bọn thanh

niên, anh về giúp một tay. Rồi còn hệ thống tưới tiêu, xây dựng trường sở.
Việc thì không sợ thiếu. - Thằng bạn học hồi lớp Một, bây giờ trông như
một cây cải bắp lăn ra đón gã ngay chỗ ô tô trả khách - Mà đời nào mày
chịu về?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.