KẺ DỰ PHẦN - Trang 150

- Này, hôm qua cô vẫn ngủ được chứ?

- Chị cứ nói đùa. Cứ đào với xới huỳnh huỵch suốt đêm như thế, ai mà

chợp được mắt. Mà em lại thuộc diện khó ngủ nữa chứ.

- Thì cô nghĩ tôi dễ ăn dễ ngủ chắc? Ừ mà đêm hôm, rủ nhau ra đây,

len lén lun lút đào bới thế, ắt không phải là người ngay.

- Cứ tưởng ở đây là đã được yên ổn, ai dè...

- Tôi nghi lắm. Cô cứ nghe cái khẩu khí của đám này mà xem. Họ đào

hố đặt mìn hay là tìm chỗ giấu tài liệu, vũ khí? Không phải! Vậy thì là cái
gì nhỉ? Theo cô...

- Thôi thôi chị ơi, bây giờ ai còn nói đến chuyện súng đạn như ngày

xưa nữa. Ngần ấy năm đối với chị còn chưa đủ hay sao. Bây giờ yên hàn
rồi mà chị cứ suốt ngày ám ảnh ba cái chuyện ấy thì sống làm sao nổi. Chết
là hết, người ta vẫn nói thế mà. Em thì nghĩ là họ tìm cái gì đó thực tế hơn
nhiều. Kìa, chị nằm dịch vào cái cho em nhờ tí. Gớm, chật chội quá! Em
đau hết cả mình mẩy đây này. Chị thấy xương cốt em dạo này có rệu rạo
lắm không? Chắc trông kinh lắm nhỉ. Thế này thì anh ấy...

- Này này. Cô im ngay cái giọng chảy nước ấy đi cho tôi nhờ. Cô thì

không chừa được cái thói đỏng đảnh, đỏm dáng tiểu thị dân. Bây giờ là hai
cái xác khô rồi, còn lo cho nhan sắc nữa à? Cái thằng Chiêu hồi, ôm chân
giặc, chống đồng bào, tôi tiếc là không bắn cho nó nát sọ ra ấy chứ. Cô còn
nằm đấy mà thương với tiếc nữa à? Không vì đạn của nó thì tôi có nằm
cạnh cô ở đây không? Cô còn dám nhắc đến nó trước mặt tôi hay sao?

- Em van chị, em lạy chị. Chị thương em, em đội ơn chị. Bao nhiêu

năm đã qua rồi. Hai chị em lạnh lẽo nơi vườn hoang này cũng bao mưa
nắng rồi. Em không nương tựa vào chị thì còn biết nương tựa vào ai nữa
đây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.