KẺ DỰ PHẦN - Trang 152

Miên cười ngặt nghẽo. Hai tay cô ôm bụng, người rung lên bần bật:

- Thật tôi không hiểu nổi lũ đàn ông các anh. Điệp khúc này, xin lỗi

nhé, nghe nhàm lắm rồi. Tôi không phải là hạng tranh vợ cướp chồng. Tôi
cũng không dại lấy phải thằng chồng như anh. Thôi về đi! Tôi sốt tiết quá
rồi đấy. Tử tế thì tiếp tục làm ăn. Nếu không thì xéo, đường thằng nào
thằng ấy đi.

Cánh cửa bị đóng sầm lại một cách tức tối. Miên tắt đèn và thất thểu đi

vào giường ngủ. Cô cảm thấy người mình sắp sửa vữa ra. Các khớp xương
rệu rã. Lồng ngực như bị vật gì đó đè nặng khiến cô luôn phải cố thở hắt ra
một cách khó nhọc.

Đã hàng tháng trời nay, cứ đến tối, hai mắt Miên lại cay xè, không tài

nào ngủ nổi. Căn bệnh mất ngủ bám riết lấy cô, khiến cho Miên trở nên mệt
mỏi và thường xuyên cáu gắt. Nhiều lúc Miên không đủ can đảm nhìn mình
trong gương: Một con đàn bà với nụ cười ngoặc đơn ngoặc kép. Đôi mắt đỏ
ngầu, phồng rộp vì thiếu ngủ. Gò má ngày một sạm lại mà son phấn không
tài nào lấp kín. Mọi ham muốn bị đóng băng.

... Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ việc con bé tan học, đi về qua ngã tư bị

xe máy chẹt phải. Cái đầu nó đập trúng phải gờ xi măng của dải phân cách.
Máu phọt ra, sùi bọt làm sẫm cả đám nhựa mặt đường. Nó nằm thượt như
một cái lá úa đậu lẻ loi giữa lòng đường cuồn cuộn xe cộ, bụi bặm.

Trong thâm tâm, cô căm ghét sự hiện diện của nó, bởi đó là bằng

chứng cho nỗi ô nhục của cô. Nhưng kể từ khi nó chết, cô có cảm giác
dường như mình vừa vô tình đánh mất một điều gì đó hết sức thiêng liêng.
Đôi lúc Miên trở nên đờ đẫn: cô không biết mình cần gì và muốn gì. Đám
người giúp việc cho cô khi ấy thường phải đón nhận những cơn thịnh nộ vô
cớ và hết sức tai quái. Miên mệt mỏi, bất lực với chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.