KẺ DỰ PHẦN - Trang 154

Sau khi con bạn theo chồng sang Nga, cô tiếp quản toàn bộ đường dây, thâu
tóm quyền lực và đứng ở vị trí bà chủ cùng với nhiều hận thù chôn sâu
trong lòng.

Nhiều lúc Miên bật cười cho cái quá khứ mà cô chấp nhận một cuộc

sống quá đỗi lành hiền, yên phận. Thực ra nếu không tại ông trời cố công
đùa cợt với cô thì liệu Miên có phải Miên của ngày hôm nay không? Cô
không biết nên buồn hay nên vui nữa.

Dù đã cố tránh nhưng thi thoảng trên đường, Miên vẫn gặp nó như

một trò đùa dai của số phận. Nó giống cô lạ lùng. Điều ấy càng khiến cho
Miên thêm hằn thù đứa trẻ. Nó hiện diện trên đời như để bắt cô phải nhớ lại
nỗi tủi hổ của mình, để chường cho thiên hạ thấy cô là người mẹ tồi tệ như
thế nào. Bởi vậy dù đã đẩy nó ra xa khỏi cuộc sống của bản thân, cô vẫn
thầm mong nó sẽ tự nhiên biến mất. Điều ấy rốt cuộc đã thành sự thật. Vậy
mà kỳ lạ thay, Miên cũng chẳng thanh thản hơn...

Đôi lúc phóng xe qua khu đất hoang, Miên lại thoáng tần ngần. Lâu

lắm khu vườn hoang chẳng có ai đến ở nên cô nghiễm nhiên coi đó là tài
sản của mình. Những khu đất hoang trong thị xã nghèo nàn, lạc hậu này
không phải là hiếm, trong khi đó - một kẻ sành sỏi trong kinh doanh bất
động sản như cô có thừa mưu để kiếm chác. Thiên hạ có kẻ ngu người
khôn. Thôi cứ để thằng khôn dạy thằng ngu cho trắng mắt ra! Miên tự hỉ hả
với mình lắm, nhất là khi chuyện đất cát nơi này, hễ cô muốn là được. Dẫu
vậy, nhưng chưa bao giờ Miên có ý định bán đi mảnh đất có chôn nhau thai
của đứa con tội nghiệp... Lá bùa hộ mạng cho cô hay để đeo đuổi trả thù kẻ
đốn mạt nọ? Hoặc chỉ đơn giản là để Miên gợi nhớ lại con bé khi nó đã
không còn xuất hiện trên cõi đời này? Miên không thể tự lý giải những xúc
cảm rối loạn ấy...

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.