KẺ DỰ PHẦN - Trang 21

Bụng mỗi ngày một phươn phướn, trông rõ là chướng mắt. Nhưng nó

vẫn la đà đi quanh xóm, vừa đi vừa nhệch mồm ra cười. Có lúc đang đi, nó
ngồi phịch xuống đất, ôm lấy bụng, mặt méo xẹo. Cái bụng sao mỗi ngày
một dở chứng, hết lục bục sôi lại giằng bên nọ, đạp bên kia, đau đến toát
mồ hôi.

Nước lênh láng từ cửa vào đến tận giữa bếp. Nó nhớ chỗ này lắm...

Đậu rán xèo xèo, vừa thơm vừa béo. Nó nhẩn nha vần đống bã đậu

đến nát nhừ. Chán vần vò thì lại chim chim thành từng nắm nhỏ rồi tung
lên. Bã đậu rơi vào người nó, vỡ ra, bám bê bết trên tóc. Bám vào vành tai.
Chạy quanh cổ. Lọt vào giữa khe ngực. Nhột. Nó phủi phủi tay. Không hết
nhột. Nhảy cẫng lên. Càng nhột. Nhột quá! Nó giựt cúc áo ra. Bã đậu lả tả
rơi xuống đất. Nó thấy trò này hay quá. Này thì bã đậu ấp vào hai đầu ti
vừa nhu nhú. Nó cười nấc lên khi nhìn thấy hai “hạt đậu” hồng hồng ngỏng
đầu lên cõng theo vụn bã đậu mát mềm, ủ mùi chua chua, gây gây.

Đột nhiên một bóng đen trùm lên người nó. Hai bàn tay thô sần vần vò

đống bã đậu trên ti nó. Bã đậu đã rơi hết cả mà tay vẫn cứ vần vò không
chán rồi cứ thế trượt dần xuống khe đùi ẩm ướt...

... Nó ngửi thấy mùi đậu khét lẹt. Nhưng lúc này thì nó đã nằm trên

đống bã đậu vừa mềm vừa êm. Mắt nó nhìn thao láo lên trần nhà. Muội
than bám đen cả xà ngang, xà dọc. Xà ngang, xà dọc giật lên giật xuống
trước mắt nó liên hồi. Nó thấy chóng mặt nên cố ưỡn người lên cho mọi thứ
không bị xê dịch nữa. Nhưng một cú dập cửa như trời giáng khiến nó điếng
người, lịm đi ...

Nó tỉnh dậy vì nghe có tiếng cãi cọ.

“Chết rấp ở đâu để cháy đen cả mẻ đậu thế này? Đúng là toi cơm!”

“...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.