KẺ DỰ PHẦN - Trang 26

Không còn kinh doanh bán chác gì được nữa đâu. Cả làng người ta đang
nhổ vào mặt cho kia kìa. Đồ dã man. Quân khốn nạn. Ngữ ấy chỉ đáng cho
quạ tha, gà mổ mắt. Dưng mà còn con mình...”

“Bá ơi, em khổ quá!”

“Thôi đừng khóc nữa. Thím khóc là tôi khóc đây này. Sao hôm trước

nghe nói có người hỏi xin cháu rồi hả?”

“Vâng, họ cũng hiếm muộn...”

“Thế thì tốt quá rồi. Chứ con mẹ như nó còn chẳng lo được thân nữa

là...”

“Bá ơi, em khổ quá!”

Con dở nhăn nhở cười nhìn hai người đàn bà ngồi xuýt xoa to nhỏ với

nhau. Một cơn đau quặn khiến nó tắt cười. Nó bấu chặt tay vào thành
giường, chờ cơn đau qua đi. Mồ hôi mướt mát. Nó chưa kịp nghỉ lấy sức thì
cơn đau khác lại kéo đến, dữ dội hơn. Nó bò lê bò càng ra đất. Mười đầu
ngón tay bào vào đất đến bật máu. Cơn đau ngớt, mẹ xốc nó lên giường.
Chưa kịp ngồi xuống, cơn đau khác lại sầm sập đến, làm nó tối tăm mặt
mũi. Nó ngoạm mồm vào tay mẹ, cắn nghiến ngấu. Mẹ nó ôm ghì lấy con,
cố chịu đau, nước mắt tuôn lã chã.

Rồi nó thấy từ khe đùi, một dòng nước nhờ nhờ đỏ ộc ra, rỉ rả chạy

dọc ống chân, rỏ xuống nền nhà. Nó bật cười. Tiếng cười rời rạc như người
ta kêu rên, rồi ngay lập tức bị chèn bởi một cơn đau bất thình lình ập tới.
Nó ôm bụng, ngã lăn ra đất, để lại vết bầm sâu hoắm trên tay người mẹ.
Con Vện cuống quýt đi vòng quanh cô chủ rồi liếm láp nền đất loang ướt
bởi thứ nước nhờ nhờ đỏ.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.