KẺ DỰ PHẦN - Trang 6

Từ đấy tôi không bao giờ vay gạo nhà nó nữa.

*

Bố thằng bạn tôi làm bên thương nghiệp, lại có chức quyền. Thời bao

cấp, nghề này trúng lắm. Người lớn bảo thế. Tôi không biết “trúng” là như
thế nào, chỉ thấy mỗi khi Tết đến, xe dưới huyện chở hàng tạ gạo tám thơm,
gạo đặc sản Hải Hậu đến nhà nó. Thứ gạo mà chỉ ngửi mùi thoang thoảng,
tôi đã ứa nước miếng ra rồi. Mỗi lần cơm nhà nó sôi, hàng xóm chỉ có nước
chép miệng, thở dài. Tôi tưởng tượng, mình mà được ăn gạo ấy thì mười
bát (có ngọn) một bữa không cần thức ăn cũng hết veo. Chỉ một cái Tết,
người ta chở gạo đến nhà nó đủ để ăn

cả năm.

Nhà nó giàu thế, vậy mà bỗng dưng một hôm, cô Tiếu nảy ra kế hoạch

làm hương (có nơi còn gọi là nhang) ở nhà. Tôi thấy cô hoạt bát hẳn lên.
Cái xương ức nhảy nhót nơi cổ.

Cô nhíu mày, nhăn trán. Việc này tôi chưa thấy.

Cô cười vang cả mấy gian nhà. Việc này tôi càng chưa thấy. (Vì thế tôi

cứ cảm giác là lạ mỗi lần gặp cô.)

Rồi cô gọi thợ dựng lán phía sau nhà. Mua tre về chẻ. Mua các loại bột

quỷ quái gì đấy mà mỗi lần hít phải, tôi không khỏi hắt xì hơi cả tràng. Mua
phẩm vàng phẩm đỏ. Rồi thì làm. Ba bàn cán bột với ba tay thợ. Nhoay
nhoáy xe bột, xếp hương. Hương phơi la liệt trên sân thượng, trước sân
nhà, tràn cả ra ngõ.

Bận rộn với việc làm hương nên vạt rau thơm trước nhà ít khi được cô

Tiếu đoái hoài đến. Đám mùi chết đầu tiên. Những cái lá dài nghêu, xanh
két, vàng rũ rồi lụi xuống. Đám hành sống thêm được ít ngày rồi thi nhau
mọc hoa. Sống được lâu nhất là húng chó. Nhưng cũng mọc hoa và xơ xác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.