KẺ DỰ PHẦN - Trang 62

do: vì bố mẹ cấm. Nhà không có, lấy nhau để mà chết à? Lương lại ba cọc
ba đồng, có bao nhiêu đưa hết cho thiên hạ vụ thuê nhà thuê cửa, còn lấy gì
mà sống nữa đây? Tình yêu cũng phải ăn cơm bụi, tránh đèn đỏ trên mặt
đất, chứ chả lẽ cứ lãng đãng suốt ngày trên cung trăng? Đấy, toàn những lý
luận không thể không nghe, không thể không hiểu.

Mà càng hiểu càng đau…

Ọt ẹt ọt ẹt…

Ọt ẹt ọt ẹt…

Ọt ẹt… ọt ẹt… ọ… t… ẹ… t…

- Hôm trước tao gặp K.

- Thằng ấy gặp làm gì…

- Thì… chẳng may gặp!

K. là bạn chung đại học của hai đứa. Ngày ấy, ba thằng rủ nhau đi làm

thêm kiếm tiền trong mấy tháng hè. Cũng là mua hàng mua họ, mua đi bán
lại kiếm dăm đồng tiêu xài, đỡ tiền học phí, xóa sổ “tư cách con nợ” ở hàng
cơm bụi.

Ba thằng cũng họp bàn lên kế hoạch, vạch phương án, bám sát mục

tiêu. Làm cứ như thật. Mà làm thật đấy chứ. Thậm chí làm ăn có bề ngon
trớn, anh em mở cờ trong bụng. Đến một chuyến phải cất công sang tận
“đất Tàu” thì có đôi chút phân vân. K. khoe có ông anh họ đang ở bên ấy,
có gì cứ nhờ cậy, không phải ngại. Anh em sau một hồi suy tính, thống nhất
giao cho K. nhiệm vụ ôm vốn đi mua hàng. Nhưng ắng đi cả chục ngày, đợi
mãi không thấy tăm tích K. đâu. Hai thằng ở nhà đã thấy lo lo. Đợi thêm
vài ba bữa nữa, quả nhiên K. đánh tiếng về, kêu bị “xù” mất cả tiền lẫn
hàng rồi. Rồi K. cũng bặt tăm tích luôn. Hai thằng è ra giả nợ. May mà mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.