KẺ DỰ PHẦN - Trang 78

- Tôi nhớ ra rồi. Có một đợt tôi bị tai nạn, phải bó bột nên nằm mất

mấy tháng. Sau đợt ấy cũng có nghe phong thanh chuyện gã Tào chơi bẩn
với ai đó, đâu như dân rằn ri giải ngũ. Hóa ra là các anh à? Tôi còn bảo gã:
Đừng động vào tụi ấy, lơ mơ là ăn đạn ngay. Hóa ra là thế. Nếu không vì
cái chân này thì biết nhau lâu rồi kia đấy. Hay thật!

Hoạt tỏ vẻ thích thú. Hai cái đuôi mắt tít vào, giật giật liên hồi.

- Thế chân cẳng cậu bị làm sao? - Tôi gặng hỏi Hoạt.

- Ấy dà, số tôi là còn được sống thọ. Xe bị nghiêng ở chỗ dốc cua.

Người lăn ra lưng chừng cửa buồng lái nhưng chân bị kẹp lại. Lẽ ra là phải
cưa đến đầu gối rồi đấy. May có người đến cứu kịp. Mà anh tưởng tượng
được không, giữa đường rừng thế mà vẫn có người, đàn bà con gái mới lạ
chứ. Sơ cứu cho tôi xong thì đưa đến bệnh viện. Đâu như có ba người: một
bà cụ, một cô nàng khá xinh xắn và một thằng cha gầy như mõ. Lễ mễ vác
được tôi đến viện thì đi mất tiêu. Không có thì tôi cũng đi đời nhà ma rồi.
Ông bà ông vải để phúc đức lại cho tôi đấy.

Tự nhiên tôi thấy bị thu hút vào câu chuyện của Hoạt:

- Cậu có kêu không mà họ lại biết có người bị tai nạn?

- Sức đâu mà kêu. Trời thì nhọ thui nhọ thủi. Đường thì tịnh không có

cái xe nào qua lại. Tự nhiên cô nàng tre trẻ lại xuất hiện ngay trước mũi
mình. Cô nàng thấy máu nên hãi quá gọi người lại cứu. Thế mới có thêm bà
già và thằng cha gầy như mõ kia chứ.

Tôi có cảm giác mình đang lên cơn sốt. Tôi vồ lấy tay Hoạt:

- Thế còn con mèo trắng?

- Sao anh biết có con mèo trắng? Tôi đã kể đâu nhỉ? - Hoạt nhìn vẻ

mặt căng thẳng của tôi một cách tò mò - Mãi đến khi về tới nhà của bọn họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.